Cấp Ngã Báo Báo
Chương 1 :
Ngày đăng: 03:16 19/04/20
Thành phố T. đại sứ quán Cao Già Thánh quốc
Cánh cửa sổ mở hé, ánh mặt trời nhẹ nhàng vươn vào, nam tử tóc vàng đến thắt lưng, ngồi xếp bằng, mờ ảo ẩn ẩn sau khe hở, khiến cho hắn như thiên sứ từ trên trời giáng xuống…
Đứng một bên, bộ trưởng ngoại giao Sát Bố Nhĩ tiến đến yết kiến thánh sứ từ nội tâm phát ra tán thưởng, nhìn mà lòng say thần mê.
“Hai vị vương tử hiện tại nơi nào?”
Nam tử diện mạo tuyệt mỹ lạnh lùng hỏi lập tức làm bừng tỉnh Sát Bố Nhĩ đang chìm vào “hoa si”.
Hắn vội vàng thu liễm tâm thần, khom người trả lời, “Hồi bẩm thánh sứ, Tử Thần cùng Tử Lẫm hai vị vương tử đang ở nước ta đi làm tại sáp nhập Cự Tường Khoa Kỹ.”
“Đi làm? Hai người bọn họ?”
“Đúng vậy, hai vị vương tử tựa hồ rất coi trọng công ty này, gần đây mỗi ngày đều tới đó đi làm.”
“Mỗi ngày? Bản sứ không có nghe lầm chớ?”
Thánh sứ từ nhỏ nhìn mấy vị vương tử lớn lên, làm sao lại không biết tính nết của bọn họ, hiện giờ nghe nói bọn họ chăm chỉ như thế, chẳng những không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn nổi lên nghi hoặc.
“Hai vị vương tử gần đây hay lui tới ai, làm những thứ gì?”
Hai vị vương tử gần đây với ai cùng một chỗ a…? Sát Bố Nhĩ vắt hết óc suy nghĩ.
Bên người hai vị vương tử thường đi nhất chính là một trợ lý, bất quá nam nhân kia tuyệt không thu hút, hẳn không phải là trọng điểm mà thánh sứ muốn hỏi.
“Hồi bẩm thánh sứ, hai vị vương tử gần đây cũng không lui tới với ai, ngoại trừ đi làm cơ hồ thế nào cũng không ra khỏi cửa, mỗi ngày đi làm rồi lại về nhà, trước kia thường đi yến tiệc mà gần đây cũng không đi.”
“Cái gì? Có chuyện thế này.” Hành động của hai vị vương tử khác thường làm cho thánh sứ càng nhăn mặt hơn.”Chẳng lẽ bản sứ vì bọn họ an bài bữa tiệc thân cận với các thiên kim thế gia, bọn họ cũng không đi?”
“Đúng vậy…” Sát Bố Nhĩ chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
“Thế nào ngươi không sớm nói với bản sứ?” Thánh sứ luôn luôn bình thản trên mặt hiếm khi hiện ra một tia giận dữ.
“Ô… Thánh sứ bớt giận, kẻ bề tôi này hôm nay chính là muốn báo cáo với thánh sử chuyện này.”
“Hừ, việc này bản sứ sẽ tự thân xử lý, tạm thời không nói chuyện. Lần trước chuyện ta bảo người điều tra thế nào?”
“Chuyện kia cũng đã điều tra được!” Sát Bố Nhĩ vừa mới bị mắng đến thối đầu, hiện tại có cơ hội lập công chuộc tội, lập tức nói đến nước miếng tung bay
“Thánh sứ thật sự là liệu việc như thần, chiếc nhẫn kia thật sự có ở nước T a! Qua điều tra bí mật của chúng ta, ba mươi năm trước từng có vị thương nhân châu báu qua tay nhiều người mới chuyển chiếc nhẫn này về nước T.”
“Sau đó?”
“Căn cứ tin tức của chúng ta, sau lại chiếc nhẫn này đã rơi vào trong tay của tập đoàn Vĩ Hùng nhà họ Lý.” Trên mặt của Sát Bố Nhĩ tràn đầy nét mặt hưng phấn.
“Thật sao?” Thánh sứ trên mặt rốt cục lộ ra một tia vui mừng, “Bộ trưởng Sát Bố Nhĩ, chiếc nhẫn này đối với đại thần cùng thánh quốc rất quan trọng không phải là nhỏ, ngươi xác định tin tức này không sai chứ?”
“Là như vậy, tiểu Lâm, tôi muốn bán căn nhà ở trên núi đi.”
“Chuyện gì?” Lâm Đạm Chi nghe vậy kinh ngạc. “Làm sao lại đột nhiên như vậy?”
“Cha tôi buôn bán thất bại, cần một số tiền lớn trả nợ. Trong tay tôi không có tiền, đành phải trước đem căn nhà trên núi cùng ruộng đất bán cho nhà phát triển. Tiểu Lâm, thật ngại quá, có thể phải phiền cậu thu dọn đồ đạc, mang ra ngoài.”
Lâm Đạm Chi nghe cái tin thế khiếp sợ không nói nên lời.
Căn nhà của chúng ta bị bán đi?
Căn nhà có nhiều kỳ ức tốt đẹp của ta cùng Ban Ban, Điểm Điểm sắp bán đi?
Căn nhà duy nhất có thể chứng minh cuộc sống của ta cùng báo báo yêu dấu trước kia sắp bán đi?
Không… Ta không thể mất nó!
Ta không thể mất nó!
“A Văn, cậu không thể bán cho bọn phát triển không lương tâm ấy, bọn họ sẽ đem tất cả tốt đẹp san bằng phá sạch hết mất!” Lâm Đạm Chi sợ hãi nói.
“Tiểu Lâm, không bán cho bọn phát triển thì phải bán cho ai đó? Người bình thường là không có khả năng mua một nơi hẻo lánh như vậy.”
“Tôi mua!” Lâm Đạm Chi lớn tiếng nói.
“Sao cơ?”
“Tôi sẽ mua!”
“Tiểu Lâm, đây không phải một số tiền nhỏ.”
“Tôi có tiền. Cậu cũng biết tôi bình thường tiết ăn kiệm dùng, công việc này vài năm cũng để dành được một số tiền.”
“Vậy năm trăm vạn cậu có sao?”
“Cái gì? Năm trăm vạn?” Lâm Đạm Chi rất hoảng sợ.
Đối với tiết kiệm mấy đồng tiền, không tiếc đi chợ chiều nửa tiếng như Lâm Đạm Chi mà nói, năm trăm vạn quả thực chính là con số thiên văn.
“Coi như hết, tiểu Lâm, cậu không đủ sức.”
“Tôi có thể!” Lâm Đạm Chi cắn chặt răng, “Trên người của tôi còn chút tiền, mặt khác tôi có thể đi vay.”
“Tiểu Lâm, cậu điên rồi? Cậu có tiền có thể mua nhà nội thành, tương lai có thể kết hôn sinh con, cậu mua nơi hẻo lánh kia làm chuyện gì? Giao thông lại không có.”
Cái gì mà kết hôn sinh con? Chính mình từ lúc yêu báo báo yêu dấu, lập tức đã không còn ý nghĩ này. “A Văn, cậu đừng quản, tôi muốn mua.”
Cho dù khuynh gia bại sản, cho dù làm việc cực nhọc, căn phòng này thuộc về ta cùng báo báo yêu dâu này thì ta cũng muốn giữ lại!