Cấp Ngã Báo Báo

Chương 10 :

Ngày đăng: 03:16 19/04/20


Định Vân công tử, một trong “Tứ công tử Thánh quốc” vốn tiêu dao ở nước ngoài, nhưng hắn nhận được tình báo trọng đại của quốc nội, vội vàng ngựa không ngừng vó mà chạy về quốc nội.



“Cung nghênh Định Vân vương tử!” Đám thị nữ trong hoàng cung chỉnh thân hành lễ.



Một vị nam tử tóc bạc tới thắt lưng, quần áo hoa lệ khoa trương như vua, có đôi mắt xếch, diện mạo âm nhu tuấn mỹ, với tư thái “y phục” không sợ người chết, cười cười đi tới.



“Tử Thần cùng Từ Lẫm vương tử đâu?”



“Hai vị vương tử bây giờ cùng thần thượng ở hậu hoa viên nghỉ ngơi.”



“Ác, ta đi tìm bọn họ.”



“Nhưng hai vị vương tử có lệnh không cho người khác quấy rầy.”



“Người khác? Ta là người khác sao? Ta chính là huynh đệ kết bái với bọn họ, yên tâm, bọn họ thấy ta nhất định rất cao hứng.” Định Vân lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh.



Các thị nữ quả nhiên bị điện giật đến đầu óc choáng váng, dùng ánh mắt sùng bái trong nội tâm hô to, vương tử thật là đẹp trai!



Nhìn ánh mắt ái mộ của các cô gái, Định Vân vương tử siêu cấp tự kỷ của chúng ta mới vừa lòng bước đi ra ngoài.



Một đường chạy đến hậu hoa viên, Định Vân nghĩ tới chính mắt nhìn “khuôn mặt thật” của hai huynh đệ kia, trong lòng lập tức cười rỡ như hoa.



“Tham kiến Định Vân vương tử!” Thủ vệ của hậu hoa viên vừa thấy Định Vân vương tử xinh đẹp nhất nhưng cũng quy mao () nhất trong “Tứ công tử Thánh quốc”, vội vàng hành lễ.



() Quy mao: một người phi thường nhàm chán, phi thường không thú vị.



“Ân, Tử Thần cùng Tử Lẫm vương tử ở bên trong sao?” Định Vân hỏi.



“Dạ vâng.”



“Tốt lắm.” Định Vân gật đầu, bước nhanh đi vào.



“Vương tử xin dừng bước.” Thủ vệ mồ hôi lạnh chảy ròng ngăn hắn lại, “Thật xin lỗi, Định Vân công tử, Tử Thần cùng Tử Lẫm vương tử có căn dặn, không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào hậu hoa viên.”



“Ác, như vậy a. Lại đây, ngươi xoay qua chỗ khác.”



“A?”



“A cái gì, ngốc. Bản vương chính là giúp ngươi nghĩ cách, ngươi coi như không phát hiện được ta.” Định Vân nói xong cũng không quản hắn, liền nghênh ngang đi vào hậu hoa viên.



Thủ vệ quả thực khóc không ra nước mắt, nhưng mặc kệ vương tử nào hắn cũng đắc tội không nổi, đành phải thật sự giả vờ không phát hiện.



Trong hậu hoa viên xinh đẹp, đầy kỳ hoa dị thảo đặc biệt của thánh quốc, tỏa mát mùi thơm ngát vô cùng đặc thù…



Đắm chìm trong khung cảnh thiên nhiên này, có nam nhân hạnh phúc cười phi thường rạng rỡ.



“Đến đây, Ban Ban, Điểm Điểm, ăn cái này.” Lâm Đạm Chi lột hai trái chuối tiêu đưa đến miệng bọn họ.



“Làm ơn, không cần gọi chúng ta cái tên quê mùa như vậy được không?” Tử Thần nhịn không được mà trợn mắt.



“Đúng vậy, hơn nữa bọn ta cũng không phải con khỉ, đút chuối tiêu cho bọn ta làm gì a.” Tử Lẫm cũng bất mãn mà lớn tiếng kháng nghị.



Lâm Đạm Chi nghe vậy lập tức giả vờ ủy khuất mà cúi đầu xuống, dùng thanh âm nghẹn ngào nói



“Ô…Ta đã biết các ngươi gạt ta…Còn nói cái gì cũng nghe ta…”



Nhìn thấy nam nhân sắp khóc, hai vương tử lòng đầy áy náy làm sao còn dám lỗ mãng.



“Được được, đừng khóc, ngươi cao hứng như thế bảo làm thế nào thì làm thế đó, tùy ngươi.” Tử Thần vội vàng ôm hắn trấn an.



“Đúng đúng, mặc kệ chuối tiêu hay là lạp xưởng chúng ta cũng ăn, được không? Đừng khóc.” Tử Lẫm cũng kích động ôm hôn mặt của nam nhân.



Lâm Đạm Chi lúc này mới vừa lòng nở nụ cười. Kéo cái đuôi của hai người, yêu thương sờ với soạng.



Nhìn hắn vừa khóc vừa cười, Tử Thần cùng Tử Lẫm chính mình cũng là dở khóc dở cười.



Nghĩ bọn họ thế nhưng đáp ứng nam nhân này, mang bộ dạng nửa người nửa báo này đi dạo ngoài phố, Tử Thần với Tử Lẫm đã đổ mồ hôi lạnh.



May mà bọn họ thông minh, chọn ngay hậu hoa viên bí ẩn nhất này. Hơn nữa…Hắc hắc, may mắn là hai tên Định Vân cùng Na Lam kia cũng không ở trong nước, ha ha.



“Các ngươi cười cái gì? Vui như vậy sao?” Lâm Đạm Chi vươn tay véo lỗ tai đáng yêu của bọn họ.



“Không có việc gì.”



“Được rồi, vậy các ngươi lại đây, ta giúp gãi lưng cho.”



“Được được.” Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe thế hai mắt sáng rỡ. Bọn họ thích nhất nam nhân giúp bọn họ gãi lưng, quả thực là hưởng thụ kiểu thiên đường mà.



“Vậy các ngươi cởi áo ra, rồi nằm sấp trên bàn đi.”



Tử Thần cùng Tử Lẫm lập tức ngoan ngoãn nghe theo.



Lâm Đạm Chi cười cười, bắt đầu giúp hai người gãi lưng, “Thoải mái hay không?”



“Hừ ân…Thoải mái…Rất thoải mái…” Hai vị vương tử thoải mái đến nỗi cứ kêu hừ hừ.



Nhìn bộ dạng khả ái của hai người, Lâm Đạm Chi trong lòng vừa yêu vừa thương, nếu có thể được, hắn hy vọng mỗi ngày có thể như vậy, cùng bọn họ khoái hoạt vĩnh viễn một chỗ.



Lúc ba người chìm vào bầu không khí ấm áp hạnh phúc.




Kỳ thật ngay cả chính Tử Thần cùng Tử Lẫm cũng không biết vì sao, giải thích duy nhất có lẽ bọn họ khi đó cảm xúc quá mãnh liệt, kích phát thú tính nguyên thủy trong cơ thể, đã phát sinh sức mạnh.



Nhìn bộ dạng ngốc ngếch của hai hắc báo, Lâm Đạm Chi yêu thương ôm hôn bọn họ.



“Không sao, chờ khi thân thể ta tốt lên, sẽ biến các ngươi trở lại thành người.”



Tử Thần cùng Tử Lẫm không tỏ ý kiến tựa đầu vào vai của người yêu.



Chỉ cần có thể cùng Chi Chi yêu dấu bên nhau, mặc kệ là báo hay là người, cũng không có quan hệ gì…



Một người hai báo gắt gao ôm nhau, lúc này khó có thể diễn tả hạnh phúc đến thế nào, nhẹ nhàng chìm vào mộng đẹp…



Đợi đến lúc thân thể Lâm Đạm Chi khỏe lên, lập tức thi triển thần lực, đem hai hắc báo biến lại thành vương tử.



Tử Thần cùng Tử Lẫm còn chưa kịp nhào tới ôm lấy nam nhân, lập tức nghe hắn nói, “Tử Thần, Tử Lẫm, đi xin lỗi thánh sứ đi.”



“A? Vì sao? Hắn suýt nữa hại chết ngươi, chúng ta không bao giờ quan tâm đến hắn nữa.” Tử Thần cùng Tử Lẫm tức giận bất bình nói.



“Tim heo a!” Lâm Đạm Chi tức giận thưởng cho bọn họ cả một bạo lật! “Chuyện chưa rõ ràng đã đổ oan cho người khác. Khi ta hộc máu, là vì một loại sức mạnh không biết tên phản ngược lại ta, không có liên quan đến thánh sứ. Hơn nữa nếu không có thánh sứ không ngừng đưa linh lực vào người cho ta, ta đã sớm chết, còn có thể ở đây nói chuyện với các ngươi?”



Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe vậy sợ hãi quá, “Không thể nào, chúng ta thật sự trách lầm hắn?”



“Vô nghĩa! Còn không mau đi xin lỗi thánh sứ.” Lâm Đạm Chi tức giận trừng mắt liếc bọn họ.



“Nhưng…” Nghĩ tới thời gian vô lễ với thánh sứ, Tử Thần cùng Tử Lẫm thật không có mặt mũi nhìn hắn.



“Không nhưng nhị gì cả, ta cùng các ngươi đi xin lỗi. Thánh sứ tâm đại thiện lương, nhất định sẽ tha thứ cho các ngươi.” Lâm Đạm Chi cười cười giữ chặt tay của hai người đi đến thần miếu.



Vừa đến thần miến, ba người phát hiện Vân đội trưởng đang ở trước màn báo cáo với thánh sứ.



“Tham kiến thần thượng, tham kiến Tử Thần, Tử Lẫm vương tử.” Vân đội trưởng làm đại lễ với ba người.



“Miễn lễ, mau đứng dậy.”



“Thần thượng, Tử Thần, Tử Lẫm, các ngươi tới thật đúng lúc. Có tin tốt!” Thánh sứ trên mặt lộ nụ cười đã lâu không thấy.



“Vân đội trưởng, ngươi mau báo cáo lại chuyện vừa rồi cho thần thượng cùng các vương tử cùng nghe.”



“Dạ.” Vân đội trưởng bắt đầu nhẹ nhàng nói, “Thuộc hạ phụng mệnh điều tra tập đoàn Vĩnh Hùng Lý gia nắm giữ chiếc nhẫn. Trải qua điều tra thực hư, có thể xác định đó là đồ giả. Lý gia lúc đầu dưới áp lực của thánh quốc, rốt cuộc nói ra bí mật của gia tộc bọn họ. Hóa ra chiếc nhẫn thật từ hai mươi năm trước bị một nữ nhân trộm lấy đi rồi bỏ trốn, từ đó bặt vô âm tín. Qua manh mối của thần thượng cung cấp, chính tôi tới cô nhi viện, phát hiện hóa ra nữ nhân Lý gia đã sinh một bé trai rồi vì khó sinh mà chết, trên người nàng không có giấy chứng nhận gì, chỉ có một chiếc nhẫn trên tay, sau đó đứa nhỏ cùng chiếc nhẫn được đưa tới cô nhi viện.”



“Trời ơi… Nói như vậy, bạn thân của ta a Bình là con của Lý gia?” Lâm Đạm Chi không khỏi thổn thức, “A Bình đáng thương đến chết còn không biết người nhà của mình còn ở trên đời.”



“Chi Chi, ngươi thật ngây thơ. Cho dù a Bình còn sống, ngươi cho là lão già Lý gia thế lực nghiêm ngặt kia sẽ nhận hắn sao?” Tử Thần phản lại.



“Ca ca nói rất đúng, không biết ngược lại không chừng lại là một loại hạnh phúc.” Tử Lẫm cũng đồng ý.



“Ai…” Lâm Đạm Chi không khỏi thở dài thật dài, vì vận mệnh trớ trêu của bạn thân mà cảm thấy tiếc nuối.



“Đừng khổ sở, có chúng ta a. Chúng ta sẽ mang hạnh phúc đến cho ngươi, tuyệt đối không làm cho ngươi cảm thấy bất hạnh.” Tử Thần cùng Tử Lẫm gắt gao cầm tay hắn. Môi lẫn nghĩ đến trước kia bọn họ đối đãi thế nào với hắn, thì ước gì móc tim của mình ra đưa cho hắn xem, để biểu đạt tình yêu say đắm không thể nói thành lời ở trong lòng.



“Ừa, ta tin tưởng các ngươi. Ta cũng sẽ cho các ngươi hạnh phúc.” Lâm Đạm Chi lộ nụ cười xán lạn với nam nhân yêu dấu của mình.



Thánh sứ nhìn ba người nắm chặt tay nhau cảm thấy vô cùng vui mừng. “Vân đội trưởng, nói tiếp đi.”



“Dạ. Lão già Lý gia lấy nhẫn giả lừa gạt chúng ta, y sợ thánh quốc chúng ta trả thù, vì được sự lượng thứ của chúng ta, y chủ động nói ra nơi chiếc nhẫn khác rơi xuống.”



“Cái gì?” Lâm Đạm Chi cùng hai vị vương tử đều ngạc nhiên mừng rỡ đan xen.



“Đúng vậy, chúng ta đã tìm được chủ nhân của chiếc nhẫn thứ hai, xác định đúng là [ Hồ chi hoàn]!” Thánh sứ hưng phấn nói. “Thần thượng, ngươi xem ảnh chụp này, đúng là chủ nhân của Hồ chi hoàn, ta nghi hắn cũng có thể là người chuyển thế thứ hai của đại thần.”



Lâm Đạm Chi cùng hai vị vương tử chụp lấy tấm ảnh, thiếu chút nữa cười ra tiếng.



“Ha ha…Ngươi này làm sao có bộ dạng giống như con gấu vậy. Mặt thì râu ria, toàn thân bẩn như vậy.”



“Tử Thần, Tử Lẫm, các ngươi cũng đừng xem thường nam nhân này, y chính là nhà khảo cổ học vang danh quốc tế đó.”



“Thật ác? Thật là nhìn không ra mà.” Lâm Đạm Chi lắc lắc đầu.



“Hiện tại y đang khảo sát di tích cổ ở một vùng hẻo lánh trong rừng nhiệt đới, ta đã quyết định phái Định Vân mang chiếc nhẫn này về.”



“Nếu y không cho thì sao?”



“Y sẽ cho.” Thánh sứ lộ ra nụ cười thần bí, “Trên đời này có ai kháng cự được mị lực của Định Vân chứ?”



“Ý thánh sứ là…” Tử Thần cùng Tử Lẫm thoáng nhìn nhau, cùng đồng thời nói, “Quyến rũ!”



Thánh sứ không tỏ ý kiến cười cười, “Ta cùng vài vị trưởng lão có nguyên cứu qua, lần trước thần thượng sở dĩ thất bại, bản thân bị trọng thương, có lẽ là bởi sức mạnh của một chiếc nhẫn quá yếu. Bởi vậy chúng ta nhanh chóng tìm hai chiếc nhẫn kia. Định Vân luôn vui chơi nhân gian cũng không phải cách, hiện tại là lúc hắn nên vì đại thần cùng thánh quốc mà dốc sức. Vân đội trưởng, ngươi lập tức đi thông báo Định Vân vương tử, bảo hắn tức khắc khởi hành, không tiếc hết thảy đại giới, cũng phải mang Hồ chi hoàn về!”



“Dạ!”



Tử Thần cùng Tử Lẫm vừa nghĩ cái tên hồ ly lẳng lơ kia siêu cấp thích cái đẹp lại siêu cấp sạch sẽ, lại phải đi đến một nơi hẻo lánh trong rừng nhiệt đới để câu dẫn đại hôi hùng bẩn như vậy, không khỏi ôm bụng cười to.



Ở một đầu không xa của hoàng cung, Định Vân vương tử đang mặc tử lễ phục mới, lỗ tai đột nhiên ngứa ngáy.



“Thật là, có lẽ lại có ai tưởng niệm đến bản công tử, thật có còn cách nào, ai bảo bản công tử anh tuấn như vậy…” Định Vân đắc ý suy tưởng.



Trong sa mạc đột nhiên nổi lên một trận gió nồm, như báo trước một câu chuyện nóng bỏng sắp tới đang bắt đầu!