[Cát Tường Thú Hệ Liệt] – Bộ 2 – Phượng Hoàn Sào

Chương 7 :

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Lăng Tâm Phàm lắc đầu, Phương Giáo Toàn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, trở nên nổi giận đùng đùng:”Ta nghe Hiểu Mai nói ngươi muốn tìm ta để mượn ngân lượng, đúng không?”



Thật ra vấn đề này Lăng Tâm Phàm chỉ mới tự lẩm bẩm suy tính trong miệng thôi, nhưng có lẽ Hiểu Mai ở bên cạnh đã nghe được,nên sau đó nói lại cho Phương Giáo Toàn biết.



Phương Giáo Toàn nói: “Dương Lam không thích ngươi, sẽ không cho ngươi tiền đâu, nơi đây ngươi lại không quen biết ai, nên có muốn mượn ngân lượng, thì cũng không ai dám cho mượn, thế nhưng ta có thể đáp ứng ngươi, không cần trả lại, ta sẽ cho ngươi một nghìn lượng,chỉ cần ngươi đồng ý ngủ cùng ta một lần là được rồi.”



Lăng Tâm Phàm mục trừng khẩu ngốc, lời đề nghị ghê tởm này đã khiến hắn hoàn toàn thất vọng về Phương Giáo Toàn, hắn nhíu chặt hai hàng lông mày: “Ngươi trở về đi, ta còn phải chăm sóc nương.”



Thế là Phương Giáo Toàn tự rước lấy nhục đi về nhà, Lăng Tâm Phàm dùng tay che mặt lại, hắn chẳng thể nào tiếp tục ở lại nơi này được nữa,gần đây Lăng Dương Lam cũng không có đến tìm hắn để gây phiền phức, dường như chuyện tình ngày hôm đó giữa hai người bọn họ chỉ là một giấc mộng hư ảo mà thôi.



Thế nhưng Lăng Dương Lam cùng Tiểu Thao càng ngày càng quá đáng,có thể tùy thời tùy chỗ đều làm ra loại sự tình kia. Đôi lúc hắn đang quét rác trong hoa viên mà cũng bắt gặp bọn họ đang hoan ái, thanh âm vui sướng của Tiểu Thao thét lên cao vút đến chói tai, hắn không rõ vì sao bọn họ lại chẳng hề cảm thấy hổ thẹn như thế.



Hắn đối với Lăng Dương Lam đã triệt để hết hy vọng rồi, Lăng Dương Lam đã không còn thương yêu hắn giống như lúc xưa nữa, thế nhưng mảnh tình cảm chôn sâu nơi đáy lòng của Lăng Tâm Phàm vẫn không thể nào từ bỏ được y, lúc nhìn thấy Lăng Dương Lam cùng Tiểu Thao xích lõa cơ thể ở cùng một chỗ với nhau, tâm của hắn thực sự không thể nào chịu đựng được loại cảm giác đau nhức này.



Hắn muốn được hồi hương càng nhanh càng tốt, không nên ở lại đây thêm một khắc nào nữa, thế nhưng trong người lại không có tiền bạc, hắn chỉ đành thúc thủ vô sách.



Bóng đêm hôn ám, Lăng Tâm Phàm lê thân thể mệt mỏi trở về phòng mình, bên trong cánh cửa dường như đang truyền đến từng trận thanh âm nỉ non, khiến hắn cả kinh.Lăng Tâm Phàm vội đẩy cửa nhìn vào, ngọn đèn trong phòng đã được thắp sáng tự bao giờ, không có khả năng là Hiểu Mai, nàng đã ngủ cùng với bà bà rồi.



Nằm trên chiếc giường của hắn là Lăng Dương Lam cùng Tiểu Thao nửa thân trần trụi, hắn không dám tin tưởng vào mắt mình, hạ khố của Lăng Dương Lam đã tuột xuống đến phần gót chân, còn Tiểu Thao chỉ đang mặc một chiếc áo mỏng…



Đôi môi Lăng Tâm Phàm tuy khép mở, nhưng lại thốt không nên lời, Lăng Dương Lam nói: “Ta đang bàn luận với Tiểu Thao, muốn cả ba người cùng nhau chơi đùa, ngươi mau đến đây nhập hội với chúng ta nào.”



Thanh âm bén nhọn rốt cuộc cũng thoát ra khỏi miệng Lăng Tâm Phàm: “Đi ra ngoài… Ta van các ngươi đi ra ngoài…”




Lăng Tâm Phàm đỏ ửng cả mặt, hắn lại cảm tạ Phương Giáo Toàn.Đêm đã khuya, sau khi cả hai khó khăn nói ra lời từ biệt thì y mới chịu an phận rời đi.



Lăng Tâm Phàm trở lại Lăng gia, hắn liền gọi Hiểu Mai đến, chỉnh lý quần áo cho nàng, toàn bộ những thứ y phục đắt tiền kia đều đặt lại ở trên bàn, hắn chỉ mang theo nữ nhi cùng ngân phiếu,vội vã cất bước trở về quê hương.



Lăng Hiểu Mai xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang mơ màng buồn ngủ,nàng hỏi: “Cha, chúng ta định đi đâu vậy a?”



“Chúng ta sẽ quay về nhà, con có nhớ nhà không?”



Lăng Hiểu Mai thích cuộc sống nơi đây, bởi vì có thể mặc nhiều quần áo đẹp, hơn nữa còn được ăn rất nhiều món ngon vật lạ, thế nhưng nàng cũng rất nhớ quê hương của mình, ở nông thôn cũng có thật nhiều niềm vui.



“Ta thích ở đây lắm, cha, bởi vì bà bà đối với ta rất tốt, thúc thúc cũng tốt.”



Hắn chợt nhớ đến mẫu thân cùng Phương Giáo Toàn, bọn họ đều là những người tốt.



“Bà bà cùng thúc thúc đều là người tốt, thế nhưng cha vẫn muốn hồi hương, khi nào chúng ta rảnh rỗi thì cha sẽ đưa con trở về đây thăm họ nha.” Tuy rằng hắn biết rõ mình sẽ không bao giờ trở lại nơi đây nữa.



Lăng Hiểu Mai vui sướng gật đầu: “Vâng, cha.”



Lăng Tâm Phàm quay đầu lại nhìn chốn đại thành phồn hoa kia lần cuối, trong đêm khuya nhân tĩnh, nó cũng bình lặng tựa như vùng làng quê mộc mạc nơi nông thôn, nhưng hắn không hiểu được nhân tâm nơi này, hắn chỉ muốn được trở về với cuộc sống sinh hoạt giản dị trước đây nơi quê nhà.



Hắn nắm tay Lăng Hiểu Mai bước đi trong bóng đêm, mong muốn sở hữu cùng ái hận chỉ nên dừng lại ở đây thôi.