[Cát Tường Thú Hệ Liệt] – Bộ 2 – Phượng Hoàn Sào

Chương 4 :

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Lăng Dương Lam ôm Tiểu Thao vào trong ***g ngực, y khinh thường nói: “Không sao, đợi lát nữa ngươi đong đưa thắt lưng dạy cho hắn là được, ta yêu nhất bộ dáng đong đưa thắt lưng của ngươi a.”



“Háo sắc quá, Lăng thiếu gia…”



Tiểu Thao cười đến run rẩy hết cả người, Lăng Tâm Phàm nghe thấy mà quẫn thẹn đến mức muốn chui luôn xuống đất, hắn lui về phía sau một bước,rồi lại một bước, hắn vốn nghĩ rằng Lăng Dương Lam có cảm tình với hắn, nên hắn mới cố lấy hết dũng khí để chạy đến nơi đây, không ngờ y chỉ là muốn đùa cợt hắn mà thôi.



“Ta nên đi ra ngoài.” Hắn cảm thấy xấu hổ không ngớt.



“Đến đây, để Tiểu Thao dạy ngươi cách mê hoặc nam nhân,dù sao ngươi cũng đã thành thân rồi, sao bộ dạng vẫn ngây thơ như vậy? Thật khiến cho người ta cười đến rụng răng, không phải ngươi muốn được ta ôm ấp sao? Đến đây, từ lâu ta đã biết rõ,sau khi ngươi vào được trong phủ,thì bước tiếp theo sẽ là câu dẫn ta.”



Y tàn khốc nói ra từng chữ, khiến Lăng Tâm Phàm nắm chặt hai tay, hầu như móng tay sắp cắm sâu vào trong da thịt.



Hắn xoay người chạy đi, hầu như muốn té ngã, thế nhưng còn có thể nghe được giọng điệu đùa cợt của Lăng Dương Lam từ phía sau vọng đến: “Mời hôn ngươi vài cái, ngươi liền bày ra bộ dáng để cho kẻ khác tùy ý xâm lược, không ngờ vẻ mặt ngươi ngây thơ như vậy, nhưng thật ra lại rất thèm khát nam nhân, bất quá kỹ xảo thật tệ, làm sao có thể câu dẫn được nam nhân đây? Ta là hảo tâm nên mới nhờ Tiểu Thao dạy cho ngươi một ít kinh nghiệm, bằng không với tuổi tác và mấy phần tư sắc thô lậu của ngươi, bên người còn mang theo nữ nhi, sợ rằng có thoát hết quần áo, cũng không tên nào điên mà ham muốn ngươi.”



Lăng Tâm Phàm chạy đến không kịp thở mà quay trở về phòng, nước mắt không ngừng trào ra khỏi khóe mi, hắn ghé vào bên giường khóc đến nghẹn ngào, hắn biết rõ Lăng Dương Lam đã không còn yêu mình nữa, thế nhưng cảm giác lạc lối nơi hoa viên ban nãy, đã khiến hắn nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ vào tám năm trước, cũng làm cho hắn nghĩ rằng Lăng Dương Lam thực sự muốn hắn, sẽ không ghét bỏ hắn.



Lăng Tâm Phàm xốc mở bao hành lý tùy thân không rời của mình ra, bên trong vẫn còn cất giữ một lá thư thật cũ kĩ, hắn không biết nhiều chữ, nên dù có cố sức đọc, cũng không thể hiểu được bên trong viết cái gì, thế nhưng hắn biết, mỗi một chữ đều là ái ngữ, đều là tấm chân tình của Lăng Dương Lam dành cho hắn.



Bên cạnh còn kèm theo một phong thư khác,có vẻ mới hơn một chút, bởi vì chữ viết rất khó đọc, nên hắn xem cũng không hiểu được nhiều.



Khi đó Lăng Tâm Phàm rất cao hứng chạy đi nhờ người khác đọc giùm cho hắn nghe, sau khi nghe xong nội dung bên trong lá thư,nửa đêm mà nước mắt hắn lại rơi như mưa,sự thống khổ ùa đến tựa như dòng nước chảy,nhận chìm hắn xuống tận bên dưới đáy hồ. Thế nhưng hắn vẫn yên lặng thừa thụ loại thống khổ này, chỉ vì hắn biết rõ, để cho Lăng Dương Lam rời xa hắn thì y mới có thể tìm được niềm hạnh phúc thật sự.



Người viết lá thư này hy vọng hắn và Lăng Dương Lam vĩnh viễn cũng không nên gặp lại nhau nữa…




“Ta rốt cuộc có nghe lầm hay không, ngươi thấy hắn không đẹp?”



Lăng Dương Lam khinh thường nói: “Ta chưa từng nghĩ hắn đẹp, hắn vừa tới đây thì mùi hôi trên người bốc lên tận trời, ta cũng không tin ngươi ngửi thấy mà còn có thể hăng hái như bây giờ đâu!”



“Vậy hắn không phải là nam nhân mà ngươi bao dưỡng?”



“Đương nhiên là không phải, ta đối với hắn không hề có hứng thú.”



Phương Giáo Toàn lộ ra nụ cười mỉm: “Nếu như vậy thì ta đâu phải là kẻ đoạt người yêu của bạn mình,đúng không?”



Lăng Dương Lam hắng giọng, hung hăng liếc mắt nhìn Lăng Hiểu Mai, khiến nàng sợ hãi mà co rụt lại, Lăng Dương Lam lạnh lùng nói: “Hài tử này là con của hắn, hắn đã có con gái bảy tuổi rồi, ngươi còn hứng thú với hắn hay sao?”



Phương Giáo Toàn cười càng khoái trá hơn nữa: “Vừa vặn ta rất thích hài tử, nhưng ta lại không thể cưới nữ nhân, nếu cưới hắn, hài tử này sẽ trở thành nữ nhi của ta, không phải là một hòn đá ném trúng hai con chim hay sao?”



Sắc mặt Lăng Dương Lam trở nên cực kì tối tăm, Phương Giáo Toàn đặt Lăng Hiểu Mai xuống đất, nắm tay nàng, nói: “Đi, chúng ta đi tìm cha ngươi.”



“Hảo.” Lăng Hiểu Mai hài lòng đáp lời.



—————————————————————-



Tình địch xuất hiện:”>