Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 17 : Muốn đánh tôi à

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Hoắc Thời An đang nói chuyện kịch bản với đạo diễn, nghe nhân viên thông báo bạn học cũ của hắn tới, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã thấy tôi, liền sững ra tại chỗ.



Đạo diễn ném kịch bản đi, “Quay trở lại làm một lần, dựa theo những gì chúng ta vừa nói.”



“Vâng.” Hoắc Thời An sững sờ quay người lại, “Đạo diễn Vương, ông vừa nói gì cơ?”



“………”



Đạo diễn Vương lặp lại một lần nữa.



Cả quá trình Hoắc Thời An cứ nhìn tôi, nước đổ đầu vịt, hắn tự giận mình mà hai tay ôm đầu, cào tóc, “Thật ngại quá đạo diễn Vương à, để tôi suy nghĩ một chút.”



Vẻ mặt già nua của đạo diễn Vương giần giật, “Thế cậu suy nghĩ một chút đi.”



Tiểu Trương thấy đã đến thời cơ, liền kéo tôi qua, cười hớn hở nói, “Đạo diễn Vương, đây là bạn học cũ của anh Thời An, tới để thăm đoàn.”



Tôi lễ phép chào hỏi, “Đạo diễn Vương.”



Đạo diễn Vương trăm công nghìn việc, rất bận rộn, ông lấy mũ xuống gãi gãi đầu, tùy ý liếc nhìn tôi một chút, xem như lịch sự đáp lại, sau đó đôi chân ngắn bước lạch bạch về phía máy quay.



Vị trí này tuy không phải ở giữa đám đông, nhưng cũng không yên tĩnh, xung quanh vẫn có rất nhiều ánh mắt dõi theo.



Tôi có phần dè dặt.



Hoắc Thời An nhìn ra được, hắn đợi nhân viên đi rồi hỏi, “Sao cậu lại tới?”



Tôi một lời khó nói hết thở dài, “Đi ra ngoài dạo phố, bị hiểu lầm là thăm đoàn làm phim.”



Hắn trưng ra cái bản mặt người chết, “Thế oan cho cậu quá.”



Tôi không để ý lời tên dở người này, liền nhìn người đứng trước mặt mình, trên người hắn mặc một chiếc áo phông trắng, phối với chiếc quần bò bạc màu, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, mái tóc không bị vuốt keo, trông mềm mại tự nhiên.



Gió khẽ thổi qua, toát lên vẻ thiếu niên.



Tôi hơi bần thần, “Thời An, cậu đóng phim gì vậy, sao mặc đồ trông như học sinh thế?”



Hoắc Thời An vẫn trưng ra bản mặt bí xị, không biết trong đầu đang nghĩ gì, không dễ chịu hừ hai tiếng, còn nhăn nhó với tôi, nửa buổi sau mới nói. “Diễn vai một học sinh.”



Tôi ừ một tiếng, “Nhìn vậy trông cậu vẫn rất trẻ.”



“………”



Hắn hơi nheo mắt lại quét một lượt, khẽ hừ bảo, “Đã có người chú ý tới cậu rồi, đành để cậu oan ức một chút, giả vờ như thăm đoàn phim đi.”



Tôi phỉ nhổ một tiếng, “Cậu nói chuyện nghe ngứa đòn nhỉ.”



Hắn chau mày, “Muốn đánh tôi à?”




Tôi vuốt mặt, Hoắc Thời An, đồng tính, tôi, ba điểm này nếu bị cư dân mạng đào bới ra, không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa.



Giờ hắn không nghe lời tôi, tôi nói không có tác dụng gì cả.



Nếu cứ gây chuyện, sớm muộn gì cũng bực chết mất.



Không bao lâu sau, trợ lý của Hoắc Thời An đưa một cốc trà sữa tới, nói là hắn gọi cho tôi.



Tôi thấy là vị khoai môn, sửng sốt một chút, thuận miệng hỏi, “Mua ở tiệm gần đây à? Sao tôi không tìm thấy.”



Trợ lý nói quanh đây không có, “Anh An vẫn hay uống trà sữa vị này, bọn em đều mang đồ pha theo người, theo ekip.”



Tôi còn chưa phản ứng lại, liền nghe thấy cậu ta nói, “Anh Phương cũng thích uống trà sữa à?”



“Thi thoảng uống một chút.” Đầu óc tôi phản ứng, nói lung tung, “Không uống thường xuyên, không uống như vậy được, không thích lắm.”



Trợ lý là trai thẳng, không đánh hơi ra điều gì bất thường làm tôi cũng ngại, cậu ta nói với tôi mấy câu rồi bận việc mà đi.



Đều là người bận rộn.



Tôi uống một ngụm trà sữa, hút một viên trân châu, nhai nhai cắn nuốt, ánh mắt xuyên qua đám đông tìm tới người Hoắc Thời An, hắn đang đứng dưới bậc thang, hai tay đút túi quần, vừa kiên cường vừa anh tuấn.



Trên bậc thang là diễn viên đóng với hắn, mặc đồ công sở, xem ra là tình chị em.



Vị trí máy móc đã được chuẩn bị kỹ càng, nhân viên hô to, “Ba hai một, bắt đầu!”



Tôi nhìn Hoắc Thời An bước một bước lên cầu thang, rút ngắn khoảng cách với diễn viên nữ.



Chính là khoảng cách chỉ cần em cúi đầu xuống, tôi ngẩng đầu lên, hai chúng ta có thể hôn nhau.



Có lẽ là bầu không khí không đủ mập mờ, đạo diễn Vương không hài lòng hô cắt, chạy lạch bạch từ sau máy quay ra chỉ cách diễn, còn kéo nhân viên của mình ra diễn cùng.



Tôi phát hiện lúc mấy người Hoắc Thời An thảo luận, nữ diễn viên không đứng sát bên hắn nữa, gần như vừa hô cắt đã tách ra, năng lực cầu sinh rất mạnh mẽ.



Trợ lý chạy tới chỗ tôi, hạ thấp giọng nói, “Anh Phương à, anh An bảo em đưa anh lên xe.”



Ánh mắt tôi dò hỏi.



Dường như trợ lý so với tôi còn không hiểu gì hơn, liền nói những thứ mình biết cho tôi nghe, “Đạo diễn Vương bảo anh An vuốt tóc chị Tinh Tinh một chút, anh An bảo dựa theo kịch bản là được rồi, đạo diễn Vương bảo thử vuốt tóc để xem hiệu quả, sau đó sắc mặt anh An không được tốt.”



Tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc Hoắc Thời An xụ mặt xuống, bầu không khí xung quanh như ngưng đọng lại, “Sau đó thì sao?”



“Sau đó thì anh An tới tìm em, bảo em đưa anh lên xe, anh ấy còn bảo đừng cho anh xuống.”



Trợ lý nói xong, vẻ mặt chờ mong tôi có thể giải thích cho cậu ta.