Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 19 : Nhây dựa vào thực lực

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Ngoài xe ầm ĩ khắp nơi, mà trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.



Một cánh cửa xe như ngăn cách ra hai thế giới.



Tôi lấy bao thuốc ra, còn châm một điếu thuốc, vừa đưa lên miệng, cửa xe bị kéo ra, có mấy người đi vào.



Đều là trợ lý theo Hoắc Thời An.



Tôi chỉ quen cái cậu Tiểu Trần theo hắn lâu nhất, chính là cậu trai đưa trà sữa tâm sự đôi câu với tôi, những người còn lại không quen biết.



Còn chưa tới một phút, họ đã tìm xong vị trí của mình, đợi xuất phát.



Ghế tài xế phía trước cũng có người ngồi vào, là một ông bác bốn mươi tuổi, bác nhanh nhẹn khởi động xe, loáng một cái đã lẫn vào dòng xe cộ.



Tất cả đều vô cùng nhanh chóng.



Điếu thuốc bên mép tôi run lên, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thời An, thế là.. đi rồi?



Hoắc Thời An lia mắt nhìn về phía tôi, xong việc, đói bụng.



“……..”



Có những người khác ở đây, tôi và hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể như trước.



Nhân viên trong ekip không khuếch đại chút nào, không chỉ fans của Hoắc Thời An và truyền thông, đến ekip của hắn cũng coi tôi như người quen, quen mặt rồi, không thấy tôi ngồi bên cạnh hắn có vấn đề gì.



Cũng không bao lâu sau, mọi người trong xe nghiêng trái đổ phải, đều ngủ rồi, ai cũng mệt không chịu được.



Tôi liếc mắt về phía bên cạnh, Hoắc Thời An buông rèm mi, bộ dạng mơ mơ màng màng như đã ngủ, từ góc độ này nhìn sang, hàng mi dài của hắn được dịp khoe mình.



Xe dừng ở giao lộ, cô gái ngồi phía sau tôi ho khụ một tiếng, tôi dập điếu thuốc, tiếng ngáy quen thuộc vang lên bên tai.



Cả chiếc xe, ngoài bác tài xế ra, chỉ có mình tôi tỉnh.



Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu, bác tài xế cũng đang nhìn tôi, tầm mắt giao nhau.



Một hai giây sau, tôi thuận miệng nói, “Mọi người có vẻ đều rất mệt mỏi.”



“Mệt, mệt quá rồi.” Bác tài vừa lái xe vừa nói, “Dù là làm nghệ sĩ hay là làm nhân viên, đều rất mệt mỏi, mỗi người lại mệt một kiểu.”




Trong xe lắng xuống, bầu không khí vi diệu bắt đầu lan tràn.



Tôi lướt điện thoại, Hoắc Thời An cũng lướt điện thoại, hắn gửi wechat cho tôi, hỏi tôi muốn đi đâu ăn.



Dường như lần trước hắn hỏi ý tôi đi đâu đã là chuyện kiếp trước rồi.



“Anh An, đi đâu đây?” Tiểu Trần nhìn hướng đường, “Bốn mùa xuân à?”



Hoắc Thời An đợi tôi trả lời wechat, qua hồi lâu cũng không đợi được, mặt dài ra, “Đi tới Tiểu Gia Viên.”



Tiểu Trần ngạc nhiên nói, “Vị trí cách khá xa đấy, sắp tới thành phố C luôn, đi mất gần hai tiếng.”



Hoắc Thời An nhắm mắt, “Cứ đến đó đi.”



Bầu không khí trong xe lại một lần nữa rơi vào yên lặng.



Tôi lên mạng tìm Tiểu Gia Viên, không có nhiều thông tin, dường như thiên địa vị, tính riêng tư khá cao.



Đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, tôi thấy là mẹ mình, lo lắng mẹ đề cập tới những vấn đề kia, lại bị người trong xe nghe thấy, bèn cúp máy.



Không đợi tôi gửi wechat hỏi tình huống, mẹ lại gọi điện thoại tới, có chuyện rồi, tôi cẩn thận bắt máy, nghe mẹ nói, “Hoài Hoài, ngày kia mẹ tới chỗ con công tác.”



Tôi không phản ứng lại, “Dạ?”



“Dạ cái gì.” Nữ sĩ Chân nói, “Tới khi đó mẹ qua chỗ con ở hai ngày, làm đồ ăn ngon cho con.”



Tôi hỏi, “Xe chuyến mấy giờ ạ, để con đón mẹ.”



Nữ sĩ Chân hùng hùng hổ hổ, “Mẹ lái xe đi.”



Tôi không yên lòng chau mày, “Quãng đường bảy tám tiếng, mẹ không lái được đâu, mẹ dẫn thư ký Lưu đi, để cô ấy lái.”



Nữ sĩ Chân tự động ngó lơ lời tôi nói, “Hoài Hoài, con với thằng Hoắc Thời An…”



Tôi vội vàng cắt ngang, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Đang ở với nhau đây, buổi chiều con tới xem cậu ấy làm việc, giờ hai đứa con chuẩn bị đi ăn đây, còn có trợ lý của cậu ấy.”



Hoắc Thời An nhây hoàn toàn dựa vào thực lực, lúc này hắn không chịu giữ yên lặng, còn chủ động chào hỏi với mẹ tôi, “Cô à, cô đã ăn tối chưa”?”