Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 27 : Nắm tay!

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Lúc đồng xu rơi xuống tay tôi, mặt ngửa lên là mặt hoa.



Tôi nhìn sang Hoắc Thời An đang nằm trên giường bệnh theo bản năng, hắn cũng đang nhìn tôi, hai tầm mắt giao nhau, lập tức bị khống chế triền miên một chỗ.



Càng đan bện càng siết sao, giống như bị đổ cả lọ 502 vào, dính chặt chẽ.



“Ý trời đấy.” Khóe môi Hoắc Thời An không kiềm chế được mà cong lên, tỏ vẻ hả hê, “Thấy chưa, đây là ý trời đấy, ông trời sắp đặt cho hai chúng ta quay về với nhau đấy em yêu.”



Tôi định đút đồng xu vào túi, bị hắn gọi lại, “Đưa anh nào.”



“Làm gì hả?”



“Thì em cứ đưa cho anh đi.” Hắn thiếu kiên nhẫn chìa tay ra, “Đưa cho anh nào, nhanh lên.”



Tôi không cho.



Hắn thấy tôi không chịu phối hợp, tức giận nói, “Em ỷ vào anh bây giờ không động đậy được, hãy đợi đấy, anh mà..”



Tôi từ từ đảo mắt sang, “Sao hả? Vừa muốn thử bắt đầu lại, đã muốn tạo phản rồi à?”



Hắn nếm trái đắng, gương mặt nhăn nhó, bộ dạng “Anh nhường em thôi đấy”, “Dù không đưa xu cũng được, nhưng em không được tiêu, phải giữ lại đấy.”



“…………”



Tôi biết hắn có tật xấu thu gom đồ bỏ đi.



Nắp chai nước ngọt từng uống, viên đạn từng chơi, bộ bài từng đánh, hộp diêm đã hết, tem bị mất góc, hộp bút màu mè.. tất cả những món đồ chơi cỏn con trong tuổi thơ đều được hắn cất giữ, bảo rằng sau này sẽ thành đồ cổ.



Sau này hai chúng tôi bên nhau, hắn bắt đầu sưu tập đồ tình nhân bỏ đi.



Găng tay đôi, tất, gọt bút chì, hộp cơm, chủng loại rất hỗn tạp, hắn mang từng báu vật về, đặt trong góc căn gác xép nhỏ.



Tôi vuốt ve đồng xu trong tay, trong lòng hơi nhũn xuống.



Hoắc Thời An nhìn tôi bằng ánh mắt cháy bỏng, nói oang oang, “Cái đó dùng để kỷ niệm chúng ta nối lại tình xưa.”



Tôi đã đoán được hắn bảo tôi giữ lại nhằm mục đích này, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra trái tim vẫn đập rộn rã.



Cố dằn tâm tình xúc động tuôn trào trong lòng xuống, tôi không nhịn được cười, “Nối cái rắm.”



“Không nối rắm được, độ khó quá cao.” Hắn làm như đang suy nghĩ, nghiêm túc nói, “Không muốn đồng xu, thế dùng bô tiểu nhé?”



Tôi tự động ngó lơ mà tắt đèn giường, kéo chăn lên, chuẩn bị đi ngủ.



“Đậu xanh, em định ngủ luôn à?” Hắn đập giường ầm ầm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đêm nay quan trọng như vậy, ấy thế mà em ngủ được à?”



Tôi lạnh lùng nói, “Hóa ra hầu hạ anh cả một buổi tối là để anh tự cuồng dâm sinh hoang tưởng à?”



Gương mặt hắn nhất thời đen thui.
Tôi chau mày, “Có được hay không hả?”



“Được rồi được rồi.” Hắn nhếch khóe môi, “Trước khi em về, weibo của anh hầu như do studio quản lý.”



Tôi híp mắt lại, “Nói như vậy, em không nên trở về à?”



Một giây sau hắn liền trở mặt, “Nên chứ.”



Tôi lại nằm xuống giường, Hoắc Thời An vẫn thao thao bất tuyệt sau lưng tôi, “Phương Hoài, chúng ta thật sự quay lại với nhau rồi à?”



“Ừm.”



“Bây giờ đã quay lại rồi à?”



“Ừm.”



“Vẫn cứ như đang nằm mơ ấy, còn chưa hôn cái nào.”



“……..”



Hoắc Thời An lải nhải suốt nửa ngày như ông cụ già, tung trọng điểm ra, “Phương Hoài à, em cho anh hôn một cái, nếu không anh không ngủ được đâu.”



Tôi kiên quyết nói, “Thế thì đừng ngủ nữa.”



Hắn yếu ớt đáp trả, “Anh đang dưỡng thương đấy, chứ không phải nghỉ phép đâu, phải ngủ sớm một chút.”



“………….”



Hoắc Thời An thấy tôi ngó lơ, cứ trung bình hai phút lại thở dài một tiếng.



Đỉnh đầu tôi bốc khói nhảy xuống giường, bước vài bước tới trước mặt hắn, khom lưng hôn trên môi hắn một cái, lùi bước nói, “Đã có thể ngủ…”



Hai chữ phía sau còn chưa kịp nói ra, đã bị hắn ôm cổ, dành tặng một nụ hôn sâu.



Lúc buông ra tôi khó thở, thở hổn hển liên tục.



Lần cuối cùng hôn như vậy, đã là hồi lớp 12, khoảng cách quá lâu, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.



Tôi hai mươi tư tuổi vẫn gà như hồi mười chín, vừa bị Hoắc Thời An hôn chân đã nhũn ra, còn quên luôn cả thở.



Thế nhưng Hoắc Thời An hai mươi tư tuổi so với mười chín tuổi, lực đạo và quyết tâm đều thay đổi, như một kẻ điên, lúc hôn tôi rất tàn nhẫn, tôi hoàn toàn không chống đỡ được.



Hắn vẫn có điểm không thay đổi, sẽ ôm cổ tôi, sẽ nghiêng đầu.



Hoắc Thời An nhìn chòng chọc tôi như lang như hổ, yết hầu cuồn cuộn, cất giọng khàn đặc, “Nếu hai chúng ta bắt đầu lại, thì phải bắt đầu cho thật tốt, em có yêu cầu gì với anh không? Chỉ cần em nói, anh sẽ nghe.”



“Em không yêu cầu gì, chỉ có một điều.” Tôi thở  phì phò liếc mắt nhìn hắn, “Đừng nhây nữa.”