Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 29 : Anh ngậm miệng lại cho em!

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Tôi đặt điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục xem mấy món đồ bỏ đi hắn sưu tập cho mình.



Thời gian mải miết xuyên qua dòng ký ức của tôi, lặng lẽ không tiếng động, tôi chẳng hề phát hiện ra.



Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, nữ sĩ Chân ló đầu ra, hỏi tôi sủi cảo đã được chưa.



Hai tay tôi mỗi tay cầm một tấm thẻ vua hải tặc, ngẩn người ra nhìn mẹ.



Nữ sĩ Chân khoanh tay, “Con trai, nhìn mẹ làm gì?”



“……….”



Tôi lặng lẽ đặt hai tấm thẻ trong tay xuống, đứng dậy đi vào nhà bếp, đổ nước đã đun sôi trong ấm vào nồi, bỏ sủi cảo vào cho mẹ tôi.



Nữ sĩ Chân rất bận rộn, lúc tôi nấu sủi cảo, mẹ nghe điện thoại, đến khi tôi bưng sủi cảo ra khỏi bếp, mẹ vẫn còn đang gọi điện thoại.



Tôi lấy một cái đĩa nhỏ, đổ ít giấm, xắt hai lát tỏi đặt sang bên cạnh.



Nữ sĩ Chân cúp máy đi tới, liếc mắt nhìn sủi cảo nóng hổi, hỏi tôi, “Con mua à?”



Tôi nói tôi tự gói.



Trên gương mặt được chăm sóc tốt của nữ sĩ Chân xuất hiện vài phần nghi vấn, “Bây giờ con bận bưng phân dọn nước tiểu cho nó, mà vẫn có thời gian gói sủi cảo cho mẹ à?”



Khóe miệng tôi giần giật, “Mẹ à, tốt xấu gì mẹ cũng là bà chủ một công ty, dùng mấy từ đơn giản thô bạo thiếu hàm súc như vậy không không sao à?”



“Bà chủ công ty thì sao, bản thân thằng Hoắc nó đáng giá tiền tỷ đấy.”



Nữ sĩ Chân tao nhã kéo ghế ra ngồi xuống, “Trước mặt con có bao giờ nó hàm súc chưa?”



Tôi trợn trắng mắt, chuyện này mà cũng so sánh được à?



Được rồi được rồi, hai người đều kiềm chế trước người ngoài, thể hiện trước mặt tôi.



Mẹ tôi ăn đồ rất chú ý, từ tốn ung dung, nhai kỹ nuốt chậm.



Dù trước mặt mẹ có là một bát cháo trắng, mẹ cũng có thể ăn như đồ ngự thiện hoàng gia.



Lúc còn bé tôi cũng bị mẹ quản cái này quản cái kia, cũng từng sống một cách ‘sang chảnh tinh tế’, chỉ tiếc là sức ảnh hưởng của Hoắc Thời An quá lớn, tôi tinh tế chưa được mấy năm đã đổ sông đổ bể.



Hồi đó mẹ thấy tôi cứ nằng nặc đòi chơi với hắn, nói gì cũng không chịu nghe, bèn mặc kệ tôi, hoàn toàn nuôi thả.



Sau đó tôi lại trở thành đứa thô thiển nhất trong nhóm.



Trong lời nhạc là, ký ức thuở thiếu thời, thanh mai trúc mãi sớm tối không rời.



Còn trong ký ức tuổi thơ tôi, Hoắc Thời An dẫn tôi xưng bá khắp phố phường.



Tiếng gọi của mẹ khiến tôi hoàn hồn lại, “Gì ạ?”



Ánh mắt nữ sĩ Chân nhìn tôi như đang nhìn một một đứa trẻ ấu trĩ hết thuốc chữa, “Mẹ đang hỏi con, ba mẹ thằng Hoắc thế nào rồi? Mỗi người một cuộc sống à?”



Tôi dựa lưng vào ghế, “Chuyện này con không rõ.”




Hắn cầu sinh mạnh mẽ không dám giấu giếm gì cả, “Anh không đi một mình, còn có mấy người bạn khác, Tiểu Trần cũng đi cùng.”



Tôi không tin, “Anh có bạn bè trong giới à?”



Hắn cười gằn, “Anh không thể có bạn bè à? Anh ăn thịt người ta chắc?”



Tôi bật cười khì khì.



“Tới lúc nào rồi mà em còn dám cười anh.”



Hoắc Thời An chau mày, “Không đi không được à?”



Tôi nói, “Đi một chuyến vẫn tốt hơn.”



“Tần Diễn là người có phong cách như vậy, nói chuyện tao nhã, không làm gì xằng bậy đâu, em nói chuyện tử tế với anh ta, sẽ không thành vấn đề.”



Hắn im lặng suốt năm phút đồng hồ, “Đi cũng được, nhưng hai chúng ta phải giữ điện thoại, để anh nghe trực tiếp.”



Tôi đang đi về phía huyền quan, nghe thấy hắn nói vậy, không cẩn thận đá lăn giỏ rác.



Nhìn chỗ rác dưới đất, nghĩ tới việc mình vừa dọn dẹp, bên trong lỗ chân lông bùng lên những ngọn lửa nhỏ.



Thế mà Hoắc Thời An ở đầu dây bên kia vẫn không biết nghe lời, tôi gào lên, “Anh im đi cho em!”



Có lẽ hắn bối rối, nên không cãi lại tôi luôn.



Tôi dựng giỏ rác lên, thở dài nói, “Thời An, anh tưởng em vẫn mười tám mười chín tuổi à?”



Hắn im lặng, bộ dạng lùi một bước trời cao biển rộng, “Em tới nơi thì nói với anh một tiếng, năm phút sau anh gọi điện thoại cho em, như vậy đã được chưa?”



Tôi dở khóc dở cười, “Rốt cuộc anh lo cái gì hả?”



“Lão già kia nổi tiếng trong giới như vậy, kinh nghiệm phong phú có thể mở lớp, mà em lớn như vậy rồi chỉ có mỗi anh, kinh nghiệm của em còn không bằng số lẻ của lão ấy.”



Hắn lạnh lùng nói, “Anh không được lo lắng à? Thế trái tim anh phải lớn lao thế nào? Chẳng lẽ anh có trái tim bao la như trời trong truyền thuyết?”



Tôi biết hắn căng thẳng, sợ tôi chịu thiệt thòi, “Được rồi, em đảm bảo lúc tới thăm anh, sẽ không xảy ra chuyện gì.”



Hắn hừ một tiếng, “Một sợi tóc cũng không mất?”



Tôi nói, “Hay là trước khi đi em bứt từng sợi tóc xuống, đếm rõ ràng, sau đó đính lên?”



“………”



Không đợi hắn trả lời, tôi buồn bực nói, “Tại nói chuyện với anh mà em đá đổ sọt rác, lát nữa phải quét lại.”



“Em đang ám chỉ với anh, em không thích làm việc nhà, hy vọng sau này anh làm à?”



Hắn tấm tắc, “Muốn anh làm thì cứ nói.”



Cơ mặt tôi co giật, sao cái lời này nghe không biết xấu hổ vậy?