Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 31 : Nói hay lắm để anh thưởng em nào!
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Khoảng thời gian mười phút mà Hoắc Thời An nói đã qua được một nửa, tôi bắt đầu nhấp nhổm không yên, đi tới đi lui trước cửa sổ.
Tần Diễn biếng nhác ngồi ở đó, ánh mắt trêu tức, “Lo thằng nhóc ở nhà đái dầm à?”
Cơ mặt tôi giần giật.
“Thế thì về sớm đi.” Anh ta đổi giọng nói ôn hòa săn sóc, “Lát nữa anh tiễn cậu.”
Tôi nhìn xuống vườn rau xanh mướt, giờ tôi tẩn Tần Diễn một trận thì sẽ thế nào nhỉ?
“Sống chết không chịu kể chứ gì?”
Tần Diễn duỗi đôi chân đang vắt chéo ra, đổi bên vắt, “Thế anh kể cho cậu nghe câu chuyện xưa nhé.”
Tôi có dự cảm xấu.
“Ngày xửa ngày xưa có hai cậu bé lớn lên bên nhau từ cái thời mặc quần thủng mông, từ nhà trẻ lên đến tiểu học, rồi cùng lên cấp hai, cấp ba, hai người họ là bạn tốt, ngồi cùng bàn, quan hệ vô cùng thân thiết.”
Như để tạo bầu không khí, Tần Diễn kéo dài giọng, “Sau đó ấy à…”
Lưng tôi cứng ngắc, nghe thấy anh ta nói, “Hai cậu bạn thân nhau hơn.”
“Đến khi thân rồi, muốn sến sẩm bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng tiếc là cuối cùng vẫn chết yểu giữa chặng đường thanh xuân, một người sau khi tốt nghiệp thì xuất ngoại du học, một người ở lại nước, cứ như vậy mà chia tay.”
Tần Diễn tấm tắc, “Năm sáu năm sau, cậu bé xuất ngoại kia về nước, cậu bé vốn ở lại nước học trở thành ngôi sao, bây giờ ấy à…”
Anh ta phủi bụi vô hình trên người, “Hai người quay lại.”
Mặt tôi nhăn nhó như quả trứng nát.
Lần trước chạm mặt ở trang viên, tôi biết Tần Diễn qua ngôn ngữ thân thể của tôi và Hoắc Thời An, nhìn ra mối quan hệ của chúng tôi, không ngờ lại nhìn thấy rõ ràng như vậy.
Cặp mắt anh ta đã xem quá nhiều chuyện tình trai, sành sỏi quá rồi.
“Thực ra chỉ là câu chuyện tình cũ không rủ cũng tới.” Tần Diễn cười ha hả tổng kết, sau đó hỏi, “Cậu cảm thấy thế nào?”
Tôi xoay người, “Motif cũ rích.”
“Cũ rích cũng được, bản thân tình yêu nó vốn cũ mèm mà.” Tần Diễn lần tràng hạt trên cổ tay, “Còn dị hợm nữa.”
Lúc bấy giờ tôi mới thấy anh ta đeo một chuỗi tràng hạt.
Thoạt trông đã nhiều năm rồi, toát lên vẻ xưa cũ.
Tần Diễn phát hiện ánh mắt tôi, bèn kéo ống tay áo xuống mấy tấc, “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Tôi bắt lấy chi tiết nhỏ kia, đồng tử mắt lóe lên, đáp trả bốn chữ, “Chém gió lung tung.”
Tần Diễn dựa vào sofa phía sau, “Anh đây kể chuyện người thật việc thật.”
Tôi nghe thấy anh ta nói, “Hay là anh thuê một nhóm người tìm kiếm, đưa bằng chứng cụ thể ra cho cậu xem nhé?”
“Có mục tiêu tìm kiếm thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Anh ta tấm tắc, “Nhất là một nhân vật chính trong câu chuyện của anh hôm qua còn dở chứng hai lần, nhây đến mức anh cũng thấy mình thua kém.”
“………..”
Tôi cầm cốc nước trên bàn ra uống, “Anh đáng thương cái nỗi gì?”
Hắn làm như oan ức lắm, “Anh đáng thương mà, anh nói anh đáng thương mà em không tin.”
Tôi đưa nửa cốc nước còn lại tới bên miệng hắn, “Anh cũng cô độc lẻ loi à?”
“Anh không, anh có người yêu mà.” Hoắc Thời An lập tức không biết xấu hổ mà đổi giọng, vẻ mặt hả hê không giấu nổi, “Đúng là anh ta đáng thương hơn nhở.”
Tôi lườm hắn một cái.
Hoắc Thời An dán tới uống hai ngụm nước trong tay tôi, “Nói đúng rồi thì phải khen thưởng cho em mới được.”
Tôi nhìn hắn cầm cây bút trong tủ, khóe mắt giần giật, “Không cần đâu.”
Hắn chau mày, “Đưa tay cho anh đi.”
Tôi thương lượng với hắn, “Đổi phần thưởng khác được không?”
“Bữa nay anh chỉ chuẩn bị cái này thôi, không có cái khác, lần sau đổi.”
Hắn nắm tay tôi, ra sức nắm chặt.
Tôi cố gắng rụt lại, “Rùa thôi nhớ?”
Vừa dứt lời hắn liền nổi đóa, trợn trừng mắt trông rất dữ dằn, “Ai bảo anh vẽ rùa cho em?”
Tôi nói, “Thế thì đồng hồ? Hay là bốn vòng tròn?”
Hắn không nói lời nào nhìn tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt như người chết của hắn, giống như chỉ cần tôi nói thêm một chữ, hắn sẽ nuốt bút bỏ mình.
“Thôi vẽ đi vẽ đi.”
Hoắc Thời An bình tĩnh lại, nắm lấy tay tôi, để tôi ngửa lòng bàn tay, bá đạo ra lệnh, “Đừng lộn xộn.”
Hắn bắt đầu viết chữ trong lòng bàn tay tôi.
Tôi bần thần.
Lần cuối tôi để người ta vẽ vời trên tay mình đã là hồi cấp ba, cũng là để hắn vẽ.
Tôi chỉ chịu để hắn làm, người khác thì không được.
Mấy năm trôi qua, tôi lại được cảm nhận cảm giác giống như trái tim bị gãi ngưa ngứa, nhịp thở trở nên rối loạn, không tự chủ khẽ thở hổn hển.
Hoắc Thời An đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt cáu kỉnh, “Phương Hoài, anh như vậy rồi mà em còn quyến rũ anh à, có nhân tính hay không thế?”
Tôi chê hắn dở hơi.
“Đừng thở nữa, kiềm chế đi.” Hắn cúi đầu tiếp tục viết lách, “Đợi chân anh lành rồi, làm được rồi, lúc đấy em quyến rũ anh sau.”
Tôi, “………..”
Không biết qua bao lâu, hắn dừng bút, vuốt tay tôi nói, “Được rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay xuất hiện một bài thơ.