Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 33 : Thì muốn hôn em đó!
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Hoắc Thời An gọi một, hai, ba, bốn tiếng, thấy tôi không đáp lời, lại cười lặp lại lần thứ hai.
Khóe mắt tôi giần giật, tên thần kinh hôm nay lại dở chứng dựa vào thực lực.
Hắn thấy tôi mở mắt, liền trưng vẻ mặt anh trai quốc dân ra, “Buồn ngủ thì lên đây mà ngủ, giường này rộng lắm, em tha hồ lăn.”
Tôi đổi tư thế trên sofa, tiếp tục làm tổ.
“………..”
“Ôi anh buồn quá.”
Hoắc Thời An cường điệu đau lòng nói, “Cũng phải đến mấy năm rồi em không chạm vào anh, không muốn à?”
“Hay là nói, ra nước ngoài nhiều dụng cụ, em tự mình làm quen rồi, ấm no quen rồi, không cần anh nữa?”
Trán tôi nổi gân xanh, “Mẹ kiếp anh im miệng cho em nhờ!”
Hắn gợi đòn trầm trồ một tiếng, “Cuối cùng thầy Phương cũng chịu để ý tới anh.”
Tôi lạnh mặt, “Anh đừng chọc em nữa, em mà tức lên là em…”
Hắn cắt ngang lời tôi, nheo mắt lại, “Là em tự mình động?”
Tôi trợn trắng mắt, “MƠ ĐI!!!”
“Hừ.”
Hắn không lấy làm lạ mà khinh bỉ tôi, “Còn tưởng em ra nước ngoài học hỏi tiến bộ lên, ai dè vẫn là bộ dạng hết ăn rồi nằm như cũ.”
“…………”
Tiên sư nhà hắn hết ăn rồi nằm ý!!!
Hoắc Thời An lại đổi bộ dạng tỏ vẻ nghiêm túc hơn, “Thôi nào đừng ngủ nữa, hôm nay em tới chỗ anh, tài xế có bắt chuyện với em không”?”
Tôi vặn cổ, “Em tự lái xe tới.”
Hắn trở mặt trong nháy mắt, lạnh lùng hỏi, “Lái xe ai?”
Tôi nói, “Mẹ em.”
Hắn ngẩn người ra, cười như thằng dở, “Mẹ biết em tới thăm anh nên để xe lại cho em tiện tới đấy.”
Tôi, “……….”
Hắn lục lọi trên ngăn tủ, ném một thanh socola cho tôi như cho cún con, “Không có paparazi theo sau mông em đấy chứ?”
“Bây giờ em chỉ là bạn học cũ, bạn cũ, anh em thân thiết của anh thôi.”
Tôi xé vỏ thanh socola ra, “Anh còn nhây nữa là có xe theo em đấy.”
Hắn ngả ngớn sờ sờ cằm, cố ý ‘mơi’ tôi, “Xem ra anh phải cố gắng hơn nữa.”
Tôi đang định nói hắn, điện thoại lại đổ chuông, Miêu Miêu gọi tới.
Điện thoại nối máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hoảng loạn của Miêu Miêu, không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, “Hoài Hoài ơi, ông đó hả Hoài Hoài?”
Tôi lập tức ngồi dậy, “Tôi đây.”
“Có vấn đề rồi.” Miêu Miêu nói liến thoắng, “Bây giờ trên weibo có blogger định hướng dư luận, nói hai chúng ta là một cặp, còn có mấy blogger tham gia vào, lúc này đang ở top 20 trên hot search.”
Tôi theo bản năng nhìn về phía tên dở hơi trên giường bệnh, hắn đang ngồi ăn một mình, căng thẳng che đồ của bản thân, bộ dạng nếu ai nhìn thêm một chút là sẽ nhe răng trợn mắt giương móng vuốt.
Nếu một ngày chuyện của tôi và hắn lộ ra, không biết có bao nhiêu người phải thổ huyết, cũng không biết có bao nhiêu người bị vả mặt.
Tôi ra ngoài hút một điếu thuốc trở về, Tiểu Trần vẫn còn ở phòng bệnh chưa đi.
Trước ngực Hoắc Thời An bày vài tập kịch bản, hắn đang xem một trong số đó.
Người vẫn còn nằm dại ra đó, thế mà tài nguyên đã dâng tới cửa.
Tôi định thuận thế chào tạm biệt Hoắc Thời An ra về.
Hắn như con giun đũa trong bụng tôi, trước khi tôi kiếm cớ đã đuổi trợ lý đi, “Tiểu Trần, cậu đi mua cho anh cái…”
Kết quả qua nửa buổi chưa có vế sau.
Dường như tôi thấy được IQ của hắn đang tuột dốc không phanh, có thể về 0 bất cứ lúc nào.
Tiểu Trần đáng thương mơ mơ màng màng, “Anh An, anh muốn em mua cái gì?”
“Thì mua…”
Hoắc Thời An dùng khóe mắt chăm chú liếc nhìn tôi, nói bừa một câu, “Cái đó đó, cậu xem mà mua.”
Tôi sợ IQ của Hoắc Thời An tụt xuống âm, càng sợ hắn dở chứng làm trò gì bựa, bèn vội vã chào hỏi ra về.
Còn chưa ra khỏi bệnh viện, hắn đã gọi một cú điện thoại tới, giọng điệu bình tĩnh nhưng đủ hù chết người, “Anh hỏi em, hai chúng ta có phải người yêu không đấy? Mới đến đã đi là sao hả? Cho chim ăn cũng không qua loa như vậy.”
Tôi vừa đi vừa nói, “Lại dở chứng gì đấy? Em đến hơn ba tiếng rồi.”
Đầu bên kia không có tiếng nói.
Qua một lúc mới nghe thấy giọng nói rầu rĩ của hắn, “Sao anh không có chút cảm giác nào thế nhỉ?”
Tôi dỗ dành hắn theo bản năng, “Anh nghe lời đi, giờ anh đang nằm viện, em không thể tới liên tục được, cũng không được ở lại quá lâu, đợi chân anh khỏi rồi hai chúng ta có thể ở bên nhau nhiều hơn.”
Hắn nở nụ cười trầm thấp, “Em hâm à, chân khỏi rồi thì làm gì có thời gian.”
Bước chân tôi dừng lại.
Kể cũng đúng, chân hắn khỏi rồi lại phải quay về đoàn phim, dành thời gian đóng phim.
Khoảng thời gian này không biết bao nhiêu công việc ứ đọng lại, sau này xử lý từng chuyện một, đợi chân hắn khỏi rồi xử lý dần dần.
Đến khi đó chỉ sợ muốn gặp mặt cũng khó khăn.
Tôi mím môi, “Ngôi sao yêu đương thế nào vậy? Yêu qua mạng à?”
“Phải xem lịch trình có nhiều hay không, nếu không nhiều thì tranh thủ ra nước ngoài du lịch gì đó.”
Hắn lẩm bẩm, “Anh cũng không rõ lắm, trước đó anh chỉ yêu mỗi em, bây giờ vẫn là em, không đi tìm ai khác.”
Tôi sửng sốt một lúc, mới thấp giọng nói, “Đợi chân anh lành rồi, hai chúng ta có thể vừa yêu qua mạng, vừa tìm cơ hội gặp mặt.”
Hoắc Thời An buồn bực khẽ chửi thề một tiếng, “Sao từ lúc quay lại cứ như nằm mơ thế nhỉ, chẳng chân thực chút nào.”
“Phương Hoài này.”
Đột nhiên hắn gọi tên tôi, thở dài não nề, “Anh biết nguyên nhân ở đâu rồi.”
Tôi nín thở, một giây sau nghe thấy hắn bảo, “Thực ra tại mình chưa làm ấy mà, làm là được thôi, mau làm đi nào.”
“………….”