Cầu Duyên
Chương 7 :
Ngày đăng: 17:14 18/04/20
Năm đó vì Huệ Chi làm xong giải phẫu não bộ, chị cả Bắc Đường Nhã Chi từ Mĩ Quốc chạy về, kiên trì mang Huệ Chi đi Mĩ Quốc tiếp nhận trị liệu trước. Bắc Đường Mẫn Khiêm lúc ấy phải lưu lại xử lý chuyện ám sát. Đây là đối y lịch lãm, cho nên y chưa cùng đi, mà là ở lại quốc nội đem sự tình chấm dứt.
Nói ra cũng kỳ quái. Kỳ thật y cùng Tô Viễn Hằng không có gặp qua mấy lần, nhưng lại đối với hắn có ấn tượng thập phần khắc sâu. Y nhớ rõ có vài lần ở phòng bệnh Huệ Chi gặp được, hắn đều là lễ phép mà mới lạ cùng chính mình chào hỏi, thế nhưng Bắc Đường Mẫn Khiêm lại cảm giác ánh mắt hắn nhìn mình không như thái độ lạnh lùng của hắn.
Bắc Đường Mẫn Khiêm đối hắn như có như không, cảm nhận được một loại nhạt nhẽo cùng quen thuộc. Khi bọn họ cùng nói chuyện, thậm chí ngay cả không khí chung quanh so với ngày thường có chút ấm áp.
Loại cảm giác này rất kỳ quái. Có lẽ là bởi vì song bào thai là duyên cớ, Bắc Đường Mẫn Khiêm rất nhiều thứ so với người bình thường càng thêm mẫn tuệ sâu sắc cùng tinh tế. Đúng là như thế, y đối với Tô Vĩnh Hằng sinh ra một loại hứng thú vượt qua tưởng tượng. Sau sự việc kia bốn năm, y lại từ Mĩ Quốc trở về, gõ cửa văn phòng Tô Viễn Hằng, cái loại cảm giác muốn cùng hắn tiến thêm một bước càng thêm rõ ràng.
Nhớ rõ lúc ấy Tô Viễn Hằng kinh ngạc từ bàn công tác ngẩng đầu, nhìn ‘ người xa lạ ’trước mắt mặc quần áo model, mang kính râm, mang trên lưng một cái túi du lịch siêu lớn, nhưng lại cơ hồ là lập tức thốt ra.
“Bắc Đường Mẫn Khiêm?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm lấy kính râm ra, bỗng nhiên cảm giác được cái gì. Cái loại tình cảm ẩn ẩn hiểu rõ này, làm cho y trong nháy mắt thả lỏng xuống.
“Bác sĩ Tô, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta.”
Tô Viễn Hằng tựa hồ có chút chân tay luống cuống. Hắn bối rối đứng lên, mời y ngồi xuống, rồi mới ngây ngốc đứng trong chốc lát, lại vội vàng đi ra ngoài kêu hộ sĩ châm trà.
Lúc ấy Bắc Đường Mẫn Khiêm ngồi ở trên sô pha, nhìn hắn có chút kích động cùng bối rối khó có thể che giấu, trong lòng càng phát ra sự xác định. Sau khi nói rõ mục muốn Tô Viễn Hằng vì Huệ Chi đã phải rời xa gia tộc để trợ giúp chữa bệnh, thấy hắn không chút do dự đáp ứng, cũng không tự giác toát ra một tia thất vọng, Bắc Đường Mẫn Khiêm bật thốt ra lời nói làm cho chính mình cũng có chút giật mình.
“Ta hiện tại ở quốc nội chưa tìm được nơi nào tạm trú, nếu bác sĩ Tô không ngại, ta có thể ở nơi của ngươi không?”
Tô Viễn Hằng đi ra phòng tắm, thấy Bắc Đường Mẫn Khiêm bận rộn không biết đang làm cái gì, kỳ quái hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Hoá trang.”
“. . . . . . Nga.”
“Ta cũng không muốn bị người nhận ra. Ai, thật sự là phiền toái, lúc trước sao ta lại muốn tiến vào cái vòng luẩn quẩn kia.” Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn nhìn tóc giả trong tay, nhíu nhíu mày, ” Ánh mắt Siva càng ngày càng kém, cư nhiên chọn cho ta loại tóc giả như thế này.”
“Nhìn rất được mà.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm không khỏi hờn giận trừng hắn liếc mắt một cái: “Ngươi là bệnh mù màu sao? !”
Tô Viễn Hằng không có để ý đến y, nhìn trên giường một bộ quần áo khác, hỏi: “Đây là chọn cho ta sao?”
“Ân. Cả ngày mặc âu phục, ngươi không biết là rất khô khan sao?”
“Sẽ không a. Ngươi trước kia không phải cũng thường xuyên mặc?” Tô Viễn Hằng nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy y, là một thiếu niên mười bốn tuổi mặc một bộ lễ phục vừa người quý báu đến khoa trương.
“Cho nên hiện tại có thể không mặc thì sẽ không mặc.” Bắc Đường Mẫn Khiêm đem quần áo ném cho hắn, thúc giục: “Mau thay, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm chiều.”
Tô Viễn Hằng nhìn nam nhân trước mắt hưng trí bừng bừng, không thể không hoài nghi đại người mẫu Werner được bầu thành một trong những nam nhân tối có mị lực trên thế giới, thật là người đang nhảy nhót không thôi giống như đang hẹn hò lần đầu tiên cùng bạn gái trước mắt này sao?