Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 10 : Nghẹt thở

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Sáng giao thừa, Tạ Văn Tinh xuống lầu ăn sáng, bà nội Quan Hạc xuống cho cậu một phong bao đỏ thẫm.



Tạ Văn Tinh vừa mừng vừa lo nhận, đối với ông nội vừa xuống đã không nhìn cậu thì thái độ của bà nội Quan Hạc lại vô cùng thân mật.



Lúc chiều Quan Sa về, vừa nhìn thấy Tạ Văn Tinh đã đòi chơi game cùng. Vừa hay đang rảnh nguyên ngày Tạ Văn Tinh cũng ngứa tay, cậu về phòng lấy laptop, Quan Sa như cái đuôi đi theo sau Tạ Văn Tinh.



Trong phòng, Quan Hạc đang dùng máy tính, chắc là đang làm việc. Nghe thấy tiếng động anh quay đầu lại.



"Anh." Quan Sa ríu rít như một chú chim: "Chị dâu đồng ý kéo rank em rồi, anh có muốn chơi với tụi em không?"



Tạ Văn Tinh cười cười, căn bản không hi vọng tên cuồng công việc này đồng ý. Người đàn ông đang ngồi đối diện nghe thế dừng chuột, lúc Tạ Văn Tinh nhấc máy lên mới nói: "Muốn."



Tạ Văn Tinh kinh ngạc nhìn về phía Quan Hạc: "Anh có acc?"



Ah nói: "Cấp ba."



Tạ Văn Tinh: "Acc kia của anh rơi tận xuống đồng rồi, không đi cùng được."



Mất một lúc cậu lại nói: "Em giúp anh mượn một cái."



Log game, Tạ Văn Tinh thấy quả nhiên Quan Sa dùng [Tui sờ cậu cái nè]. Acc chính của Tạ Văn Tinh chỉ có thể solo, đành dùng clone. Lúc ban pick, Quan Sa đi mid, Tạ Văn Tinh do dự mãi cuối cùng mới chọn ad, cậu nói với Quan Hạc: "Anh support cho em."



Cậu đi đi rừng, mà Quan Hạc lâu rồi chưa chơi trò này lỡ có hố người thì lại bị ăn chửi, Tạ Văn Tinh thà để anh hố mình còn hơn.



Quan Hạc cầm Sona, Tạ Văn Tinh thấy thế liền chọn Ez.



Game bắt đầu, Tạ Văn Tinh á một tiếng: "Gặp Flash này..."



Quan Sa hưng phấn: "Ôi đâu đâu? Sao em không thấy?"



Tạ Văn Tinh: "Shaco bên kia chính là clone của cậu ta."



Quan Sa: "Phất Hoàng tập đi rừng à? Sợ bị ảnh gank quá."



Vào game, Tạ Văn Tinh liền thấy Flash chat toàn bộ: [Anh?]



Tạ Văn Tinh: [.]



Flash: [Sao anh bảo hôm nay không chơi?]



Tạ Văn Tinh: [Kéo em gái].



Flash cũng thấy Quan Sa [Tui sờ cậu cái nè], tất nhiên Flash biết acc này là sao, cậu ta có chút khó hiểu: [Đây chẳng phải là acc của Quan tiên sinh à?]



Tạ Văn Tinh: [Kể rất dài, nói chung là kéo em gái].



Tạ Văn Tinh vừa chat vừa farm lính, lúc Flash từ đường sông xông ra định gank, xạ thủ đã bị Tạ Văn Tinh mài còn một điểm máu, còn Flash và trợ thủ cũng bị Tạ Văn Tinh sau khi có ulti đánh gần chết.




Tạ Văn Tinh lấy nó ra, sửng sốt.



Một hộp Okamoto, còn là loại siêu mỏng.



Cậu không nhớ là mình mua bao cao su từ bao giờ, lại nói cậu không cần phải mua bao, Tạ Văn Tinh nghĩ mãi mà không ra. Cậu dùng một tay lật qua lật lại Okamoto, ngồi nhớ lại xem tại sao hộp Okamoto này sẽ xuất hiện trong vali của cậu.



Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Văn Tinh nhớ một chuyện rất có khả năng.



Buổi tối trước ngày họp hằng năm, sau khi ăn cơm xong Thời Gian đến phòng cậu và FF5, lúc đó FF5 không có phòng, Thời Gian vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ hỏi xem người mà Tạ Văn Tinh thích có phải là một nữ streamer hay không. Tạ Văn Tinh không thừa nhận, vừa lúc đó FF5 đứng ngoài gõ cửa, hẳn là lúc cậu quay lưng ra mở cửa Thời Gian thừa cơ nhét cái này vào vali của cậu.



Bởi vì Thời Gian nhìn mặt rất đểu nói: "Nhớ kiểm tra vali. Nếu là trong công ty mình thật, anh giúp chú chuẩn bị đầy đủ trang bị."



Khi đó đầy đầu cậu đều là Quan Hạc là Lục Dao Dao, quên luôn lời Thời Gian nói, không ngờ rằng tên kia còn giấu đồ trong vali của cậu.



Thật bà nó chứ hơi bị tri kỉ.



Tạ Văn Tinh nghĩ lại liền nở nụ cười, vừa hay lúc đó Quan Hạc lại từ trong phòng tắm đi ra, anh nhìn thấy cậu cầm thứ gì đó nho nhỏ rồi cười.



Quan Hạc: "Tay cậu cầm gì vậy?"



Tạ Văn Tinh: "Kẹo, kẹo cao su."



Quan Hạc: "Cậu mua từ bao giờ vậy? Sao tôi không biết."



Tạ Văn Tinh: "Người khác cho."



Quan Hạc dừng tay lại, lặp lại một lần: "Cho?"



Tạ Văn Tinh có tật giật mình nhỏ giọng nói. Cậu đang định giấu hộp đi, một cái tay khác đã nhẹ nhàng lấy hộp khỏi tay cậu. Quan Hạc đổ từng cái từng cái xuống thảm trải nền, Tạ Văn Tinh nhìn nó mà hãi hùng khiếp vía.



Đổ xong, Quan Hạc nở nụ cười.



Anh cười rộ lên khác hẳn với nụ cười nhạt thường ngày, có mùi tuyết tan, mà khó giải thích được, Tạ Văn Tinh nhìn ra được sự trào phúng trong nụ cười này.



"Kẹo cao su? Sao cậu không nói là bóng bay?"



"Đây là hộp sáu cái, bên trong chỉ còn năm?"



Tạ Văn Tinh:...



Nghẹt thở.



Má ơi Thời Gian, đưa cũng không biết đưa hộp mới?



*Về chuyện lúc xưng anh – em, lúc lại xưng anh – tôi thì xin giải đáp là, trước mặt người nhà và bạn bè thì sẽ xưng vậy nha.