Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 28 : Cài cúc áo cẩn thận

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


"Sao vậy?"



Quan Hạc nhìn cậu, đôi chân đang bước đi có làm thế nào cũng không bước được nữa.



Đưa tay nâng mặt Tạ Văn Tinh lên, chỉ thấy nước mắt lấp lánh nơi hốc mắt Tạ Văn Tinh, không nhiều, chỉ có một xíu, làm Quan Hạc không biết nên dùng thái độ nào để đối xử với cậu.



"Sao lại... Khổ sở như thế?"



Ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ.



Tạ Văn Tinh thuộc loại dù có say nhưng vẫn chưa mất hết lí trí, cậu nhận ra hành động của mình quá mất mặt, cậu bỗng nhiên đưa tay che chặt lấy đôi mắt.



Chỉ còn lại chóp mũi cùng đôi môi khẽ run. Thái độ của Quan Hạc dịu dàng chọc trúng nỗi đau trong lòng cậu, cậu không thấy khá... Trái lại... Lại càng khổ sở hơn.



Mu bàn tay truyền đến nhiệt độ của một đôi tay khác.



"Đừng che mắt lại, có thể có vi khuẩn." Tay Tạ Văn Tinh bị từ từ kéo ra, Quan Hạc không dùng quá nhiều sức mạnh. Chờ đến khi Tạ Văn Tinh nhìn thấy ánh sáng lần nữa, người kia nhìn cậu mà cong cong khóe môi: "Khóc mà cũng rất đẹp."



"..."



"Đến cùng thì em nghĩ gì vậy? Có những lúc anh cảm thấy em cũng thích anh, nhưng tất cả những chuyện em làm đều không có ý này."



Tạ Văn Tinh nhỏ giọng nói: "Thích anh mà."



Ý cười trên khuôn mặt của Quan Hạc vẫn không giảm: "Bây giờ em gặp ai cũng sẽ nói thích thôi."



Tạ Văn Tinh khẽ cau mày.



Ngón tay lành lạnh chạm vào giữa đôi lông mày Tạ Văn Tinh, Quan Hạc vuốt phẳng đôi mày đang nhíu của cậu: "Để đối phó với tên sói con như em, chỉ có thể đem thứ em muốn đưa lên trước mặt. Không thể ném đá về phía em, em thù rất dai, em có tự biết lấy điều đó không?"



Tạ Văn Tinh dịch tầm mắt qua chỗ khác, bị lời của anh nói cho ngượng chín người.



"Tuy thù dai, nhưng nếu em nhận ra được người nào đối xử tốt với mình, em sẽ từ từ tiếp cận, còn có thể không nhịn được mà nắm tay người ta. Nếu để em thấy thoải mái, thời gian dài trôi qua em sẽ không muốn chỉ một mình nữa. Anh nói có đúng không?"



Tạ Văn Tinh cúi đầu, qua cả nửa ngày mới rầu rĩ đáp một tiếng. Quan Hạc nhìn cậu, nước mắt đã hết rồi, chỉ là khóe mắt còn lại chút đỏ mà thôi.



"Nhưng anh vẫn chưa đủ tốt với em, bởi cứ mỗi lần đứng trước mặt anh em đều khóc."



Không phải thế...



Tạ Văn Tinh há miệng.



"Không cần nhớ kĩ đêm nay anh nói gì, sau khi dậy, em có thể dùng chính đôi mắt mình để xem," Quan Hạc nói, dùng ngón tay ấn nhẹ khóe mắt màu đỏ nhạt: "Anh sẽ đối xử với em thật tốt."



"Tốt với em, em không thể quay lưng lại với anh lần nữa."


[Giai thẳng duy nhất của Lam Kình cong rồi sao?]



[Nói cho rõ đi, sao lại mặc đồ của đàn ông khác?]



"Sao lại mặc đồ của người ta á? Đương nhiên là ngủ cùng người ta rồi, đồ của tôi không ở bên giường," Tạ Văn Tinh vừa nói vừa tìm trận: "Chẳng lẽ mọi người lại không muốn tôi mặc quần áo sao?"



Nhìn khu comment gào khóc thảm thiết, khóe môi Tạ Văn Tinh cong lên.



"Ngủ là có ý gì? Ngoài ý đó ra thì còn ý gì nữa?"



"Một buổi tối bao nhiêu lần..."



"Không biết, tôi ngủ như chết," Tạ Văn Tinh càng nói càng thấy vui, chính cậu cũng cười: "Phải, tôi mệt quá, không chịu được ngủ trước."



Tạ Văn Tinh còn đang định ý dâm hai câu, đôi mắt rũ xuống lại nhìn thấy thông báo của hệ thống:



[Tui sờ cậu cái nè] vào phòng trực tiếp.



Khu bình luận vẫn còn đang điên cuồng lái xe, đặc biệt là câu mệt quá không chịu được của cậu, quả thực bị viết thành truyện ngắn luôn. Tạ Văn Tinh ngồi cứng nhìn màn hình, căng thẳng trong mắt sắp hóa thành thực chất: "Câm hết miệng lại, ai nói mấy từ dâm đãng thì sẽ bị khóa miệng. Mịa, comment màu xanh lục là của ai? Quá đà rồi, xóa, xóa nhanh..."



"Cái màu tím này nữa, phải ban ngay, sao các người lại viết truyện ngắn ngay ở đây cơ chứ? Có còn biết xấu hổ không hả?"



"Còn cái này, cái gì gọi là mặc có thoải mái hay không... Ai comment đấy? Có còn mặt mũi không? Còn hỏi ông đây có thơm hay không?"



[Báo cáo, cái comment hỏi thoải mái không là ông chủ của cậu hỏi]



[Mẹ ôi đêm nay tôi phải cười bằng tiếng heo mất]



[Chắc là giám đốc Quan vẫn còn phải giữ mặt mũi]



[Sờ thần nếu cảm thấy khó thở, ai treo bình oxi cho ổng bây giờ?]



"Anh..." Âm thanh của Tạ Văn Tinh kẹt trong cổ họng, giọng cũng hạ xuống một độ: "Sao anh lại cùng bọn họ đùa tôi?"



[Ha ha ha ha ha ha ha vãi chưởng mẹ ơi, cái này gọi là một giây cúp đuôi đúng không?]



[Khái niệm trở mặt là như thế nào?]



[Tôi... Tôi cũng không phải cố ý... Trêu đùa cậu cùng mọi người...] Đám comment chọc cậu còn thêm cả trào phúng QAQ.



Tạ Văn Tinh cầm chuột máy tính, hận không thể tự mình ban hết đám fan thích dựng chuyện. Ấy mà lúc này, trong một đống bình luận sặc sỡ sắc màu, Tạ Văn Tinh thấy cái ID cực kì giống của mình:



[Tui sờ cậu cái nè]: [Cài cúc áo cẩn thận].



Tạ Văn Tinh đưa tay túm lên cổ áo theo bản năng.