Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 30 : Mày chửi anh ấy một câu

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Mãi đến lúc Tạ Văn Tinh để điện thoại xuống, Thời Gian mới ép hỏi: "Nói, chuyện giữa cậu và Quan Hạc là sao?"



Tạ Văn Tinh kiên trì: "Quan hệ bạn học văn minh hữu ái?"



"Cậu coi tôi là thằng ngu sao? Có bạn học văn minh hữu ái nào mà lại đi giúp đến tận cái mức này?"



"..."



"Cậu rất đáng ngờ, hôm chơi nổ kim hoa tôi đã thấy lạ rồi, cậu đang ngốc nghếch khen ngợi nhan sắc của anh ta."



"..." Tạ Văn Tinh thở dài một hơi: "Tôi với anh ấy kết hôn rồi."



Lần này người im lặng biến thành Thời Gian, Tạ Văn Tinh thấy hắn không nói câu nào, cẩn thận hỏi: "Cậu cảm thấy... Tôi và anh ấy thế nào?"



Thời Gian được coi như là người bạn đầu tiên biết được mối quan hệ giữa cậu và Quan Hạc, Tạ Văn Tinh khó lòng nào mà bình tĩnh được.



"Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?"



"Nói thật."



"Quan hệ hôn nhân mặt ngoài thôi."



"..."



"Cậu bị sao thế? Đùng một phát cong?" Thời Gian còn chưa phục hồi lại từ hai chữ kết hôn, câu hỏi cứ thế tuôn ra liên tục: "Chẳng phải cậu thích con gái đó sao? Cậu và anh ta có quan hệ với nhau từ bao giờ? Kết hôn? Kì thực cậu mới biết anh ta được có nửa năm thôi đúng không?"



"Thực ra thì anh ấy chính là, là cô gái đó đó," Tạ Văn Tinh ho khan một tiếng, bổ sung: "Ảnh là bạn trai cũ của tôi."



Sấm sét bổ vào đầu cũng chỉ đến thế thôi, Thời Gian trợn mắt: "Gương vỡ lại lành? Cái đệch, tôi muốn rút lại câu quan hệ hôn nhân ngoài mặt trên kia, các người có cơ sở tình cảm."



"Tôi không biết anh ấy nghĩ thế nào, chắc là anh ấy cũng có thích tôi chút chút," Tạ Văn Tinh nhíu mày: "Cơ mà từ trước đến giờ tôi chỉ thích mình anh ấy thôi."



Như là ngại Thời Gian còn chưa chịu đủ kích thích, cậu lặp lại một lần: "Tầm bảy năm, tôi thật sự... Chỉ thích mình anh ấy."



*



Tối hôm đó, Tạ Văn Tinh đi ăn đồ nướng với Thời Gian.




Flash không ngờ rằng Triêu Ninh lớn gan đến nỗi lôi cả Quan tiên sinh vào để nói, hắn nhìn Tạ Văn Tinh theo bản năng, cậu hơi nhíu nhíu mày.



Flash học Tạ Văn Tinh lúc nãy kéo lại tay cậu, định khuyên cậu bình tĩnh chút.



Giọng Tạ Văn Tinh rất nhẹ: "Mày có ý gì?"



"Ý gì là ý gì," Triêu Ninh giả ngu: "Tao cảm thấy là á, hắn ta tốt với mày thật đấy."



Sau đó cười, còn có cả xem thường: "Tao nghe người ta nói, hợp đồng của mày là tự tay hắn ta kí, người phụ trách kí hợp đồng với mày đã bị sa thải, mày ở Lam Kình chỉ có thể ăn tiền khen thưởng, chứ lương thì chưa có một đồng, tao xem mày livestream cũng vui vẻ đấy chứ? Đúng rồi, mặt mày cũng không đến nỗi tệ, hắn ta để ý đến cái mặt mày cũng là điều dễ hiểu..."



Hắn còn chưa nói xong, Tạ Văn Tinh đã cho Triêu Ninh ăn một đấm ngay bụng.



Flash sững sờ. Triêu Ninh phản ứng lại mắng một tiếng định đánh trả, Tạ Văn Tinh nhấc chân đạp về phía người hắn, tay cậu ép lên vai Triêu Ninh, khuỷu tay vừa thúc vừa đè vào eo hắn, tên kia đau đến nhe răng.



Rất hiển nhiên, đây không phải lần đầu Tạ Văn Tinh đánh nhau.



Cậu biết nên tấn công vào chỗ nào, hơn nữa còn ác, đánh nhau như liều mạng làm Triêu Ninh không có cách nào chống trả. Trong toilet có một chai rượu, Tạ Văn Tinh tiện tay cầm lấy, xối hơn nửa bình còn lại lên đầu lên mặt Triêu Ninh.



Triêu Ninh chửi ầm lên: "Đ*t con mẹ mày Tạ Văn Tinh, thằng chó đẻ mất dạy—"



Chai rượu vỡ tan ngay sát mặt Triêu Ninh, một mảnh thủy tinh xẹt qua mặt hắn.



Triêu Ninh không dám hó hé thêm câu nào nữa.



Tạ Văn Tinh ngồi xổm xuống, giữa đôi lông mày còn chưa tan hết tàn bạo:



"Flash sợ bị cấm thi nên không đánh nhau với mày, tao thì không."



"Mày không đi học được bao ngày, tao cho mày biết, trước đây nghề chính của tao ở trường là đánh nhau."



"Mày nói tao chơi gà cũng được, nói tao yêu tiền cũng ok, nói tao thích gạ đ*t cũng ổn."



"Nhưng chỉ cần mày nói anh ấy một câu, tao không đánh mày, thì tao không chỉ là không có mẹ, tao còn là cháu mày."



Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tạ của chúng ta chỉ mềm trước mặt Quan tiên sinh thôi =))