Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 33 : Thích em hả?

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Không chỉ Thời Gian, Tạ Văn Tinh cũng sững sờ.



Độ thân mật của hành động này vượt xa sự tưởng tượng của cậu, dù chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhưng chỗ Quan Hạc chạm nhẹ ấy như có những đốm lửa li ti.



Vết thương cứ như là nở hoa.



Khi cậu ngẩn người, Quan Hạc hỏi: "Đi bệnh viện? Vết thương trên tay em phải khâu lại."



"À... Đi, đi bệnh viện."



"Thời Gian có đi không?"



Đột nhiên bị điểm danh, Thời Gian giật mình. Hắn nhìn Tạ Văn Tinh đang ngơ ngác, lại nhìn Quan Hạc, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này biến đổi một cách vi diệu: "Tôi lại không đi được, hai người làm xong báo kết quả với tôi là ổn."



Tạ Văn Tinh lên xe cùng Quan Hạc.



Quan Hạc tìm một bác sĩ mà anh có quen biết, hai người là bạn học đại học. Bác sĩ họ Thẩm, là đàn anh của Quan Hạc.



Bác sĩ Thẩm tuổi trẻ tài cao, hơn hai mươi tuổi đã là phó chủ nhiệm khoa ngoại. Nhìn thấy Tạ Văn Tinh đầu tiên là cười cười với Quan Hạc: "Chính là cậu ấy?"



"Phải."



Tạ Văn Tinh nghĩ, chắc Quan Hạc đã hẹn sẵn bác sĩ cho cậu.



Thấy chỉ khâu vết thương đứt hết, bác sĩ Thẩm kinh ngạc: "Tay cậu bị thương đến mức này rồi còn hoạt động mạnh như thế?"



"Tôi..." Tạ Văn Tinh không biết nói thế nào, nhìn sang Quan Hạc theo bản năng. Anh rất ăn ý giúp cậu trả lời: "Em ấy cũng không muốn."



Bác sĩ Thẩm im lặng giây lát: "Chỉ trên vết thương của cậu phải tháo ra hết khâu lại, có thể sẽ đau."



"Không sao cả."



"Không sợ đau?"



"Không sợ."



Không ngờ, chính tay bác sĩ Thẩm lại giúp cậu tháo chỉ khâu lại, trong phòng bệnh, kéo được làm từ hợp kim titan cắt từng vết chỉ bị đứt trên tay cậu, trong lúc lấy chỉ bác sĩ Thẩm nói chuyện với Tạ Văn Tinh.



"Cơ bắp trên tay cậu bị tổn thương? Trước đây đã bao giờ rút dịch khớp chưa?"



Tạ Văn Tinh lắc đầu: "Tôi không bị tràn dịch."
Quan Hạc đưa tay xuống dưới.



Tạ Văn Tinh trợn mắt, dường như không tin được đối phương vừa mới xác nhận tình cảm là đã làm ra chuyện như vậy: "Anh làm gì... Anh điên hả?!"



"Anh nhịn rất nhiều năm rồi," anh cắn cắn lỗ tai cậu thì thầm: "Nếu em muốn trốn tránh vấn đề này, dù chúng ta có bắt đầu lại từ đầu, nhưng mọi thứ còn bình thường được sao?"



*



"Có nói hay không?"



"A, anh đừng như vậy... Đừng chạm—" Tạ Văn Tinh muốn tránh, trong lúc hoảng loạn đạp vào xe một cái, tiếng rất lớn: "Anh thả ra!"



*



"Xin anh... Anh thả lỏng tay ra có được không?"



"Quan Hạc...! Quan Hạc!"



"Em nói..."



"Là bởi bà nội em!... Bà biết chuyện của chúng mình, bà không đồng ý cho mình bên nhau. Hôm đó là ngày chủ nhật, bà nói chuyện với em rất lâu. Em rất kinh ngạc, vốn định hỏi anh nên làm thế nào, tuần sau quay lại nên giải thích với bà ra sao... Nhưng mà, bà mất rồi."



Mắt Quan Hạc tối xuống.



"Bà có bệnh tim, mấy ngày đó bà mới phẫu thuật xong, bác sĩ nói bà không chịu được kích thích. Tối chủ nhật em về trường, thứ hai giáo viên chủ nhiệm mới báo cho em biết nhà em đã xảy ra chuyện."



"Anh biết không... Từ nhỏ em chỉ có bà là người thân chân chính, bà nuôi em lớn, đối với em mà nói bà là người rất rất quan trọng, nhưng mà bà lại bị chính em dọa chết."



"Không phải em không muốn nói cho anh, nhưng buổi sáng em mà nghĩ, tối hôm đó sẽ nằm mơ không dừng được."



"Ngày tổ chức đám tang cho ba, những lời mà bà nói với em trong hôm mưa, cuối cùng bà mong em học cho giỏi... Nhiều ác mộng lắm, em không ngủ được, mất ngủ cả đêm, đến lúc hửng sáng em không biết mình nên làm gì."



"Xin lỗi..."



Giọng Tạ Văn Tinh dần khàn đi, áy náy và khổ sở cuồn cuộn trào lên từ trong lòng.



"Em không chịu nổi, liền đem tất cả cảm xúc đổ lên người anh..."



"Rất xin lỗi, em đối xử với anh thật tệ hại."