Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 48 : Xấu xa

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Nói chuyện với Lê Diễn xong, Tạ Văn Tinh nắm điện thoại một lúc.



Do dự hồi lâu, cậu mở một tệp ở trong máy tính ra, dò lại một lượt thứ có ở trong đó.



Đây là một phần nhạc cậu viết hồi năm ba đại học để mang đi thi, lúc cho giảng viên xem thử, giảng viên nổi tiếng yêu cầu cao hiếm lắm mới khen cậu, còn giúp cậu sửa vài chỗ. Chắc đối phương thấy bài này khá hay, lúc thi xong có ý định giúp cậu, mà cậu lại khéo léo chối từ.



Giảng viên ngạc nhiên hỏi nguyên nhân, đến bây giờ Tạ Văn Tinh còn nhớ đến cái cảnh mình đứng trong phòng làm việc, ngượng ngùng từ chối ý tốt của đối phương, nhưng lại rất kiên định: "Bài hát này em viết cho một người, em cảm thấy mình viết vẫn chưa đủ tốt, nhạc có thể đổi, lời cũng chưa viết, em muốn sau này viết lại, rồi thử..."



Giảng viên nhìn cậu kiên quyết như thế cũng không ép nữa. Mà đối phương không biết, bài hát này Tạ Văn Tinh thức trắng ba đêm để viết, lúc viết ngơ ngơ ngác ngác, trong lòng trống rỗng.



Năm Tạ Văn Tinh học năm ba cũng trùng hợp là lễ kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường cấp ba, cho dù ngày thành lập trường mọi người cũng đang học, mà trước đó một tháng, lớp trưởng và giáo viên chủ nhiệm đã thông báo cho bọn họ phải về tham dự, không chỉ bọn họ, mà cả đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp nhiều năm cũng sẽ quay về.



Tạ Văn Tinh không định đi, mà đám Giang Diệu nói luôn với cậu là bao nhiêu lần tụ họp cậu đều cáo nghỉ, ngày thành lập trường còn không về nữa thì làm chó, Tạ Văn Tinh hết cách, đành phải bước vào lại cánh cổng trường trung học.



Chắc là do tổ chức dạ hội trong ngày thành lập trường, đêm đó hiệu trưởng cho mọi người chơi tẹt ga. Dạ hội tổ chức ở sân tập chung, lúc Tạ Văn Tinh đến, đám Giang Diệu đang xem hai nam sinh hợp xướng.



"Hát không hay bằng cậu," Giang Diệu ở bên cạnh bình phẩm: "Đàn em nam khóa này chán quá, hoàn toàn không có hiệu ứng vừa mở miệng là khiến người ta quỳ như của Tiểu Tạ chúng ta năm ấy. Mà đàn em nữ cũng không đến nỗi tệ, eo này, chân dài trắng như tuyết này..."



"Chỉ biết chân với đùi thôi," lòng Tạ Văn Tinh không đặt ở đây, cậu nhìn xung quanh một vòng: "Chỉ có lớp chúng ta?"



"Không, đàn anh đàn chị đứng gần sân khấu. Mới rồi tôi còn thấy giáo thảo ngày trước, phải nói là quá đẹp trai."



Tạ Văn Tinh cứng đờ, không nói rõ ra được trong lòng có cảm giác gì, trước khi cậu tới cậu còn nghĩ liệu mình có thể gặp được Quan Hạc hay không, dù sao Quan Hạc cũng đã về nước, nhưng anh cũng không giống dạng sẽ tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường.



Mà anh đến thật.



Giang Diệu hoàn toàn không nhận ra Tạ Văn Tinh cứng người, hắn nói: "Chút nữa liên hoan cậu có đi không? Hình như hôm nay tất cả mọi người bao nguyên cả một nhà, dù sao cũng đang thả cửa, mấy anh chị lớp lớn cũng đi trước rồi..."



*



Ăn lẩu xong, Tạ Văn Tinh chóng mặt ra ngoài nhà hàng.



Trong phòng rất nóng rất ngộp, gió đầu đông vừa thổi qua, cậu từ từ tỉnh táo lại, đi bên cạnh cậu là lớp phó văn thể mĩ hồi cấp ba. Nữ sinh lên đại học hầu hết đều biết cách ăn mặc, cô mặc tất da làm bằng tơ tằm rất dày và váy ngắn, nhìn xa cứ tưởng là không dùng tất.



"Cậu thật sự chưa có bạn gái?" Cô vừa cười vừa khó tin nhìn cậu: "Không có cô gái nào theo đuổi cậu sao? Mình không tin."



"Không có." Tạ Văn Tinh lễ phép nở nụ cười, vừa định nói gì, lại có cảm giác có người đang nhìn mình, ánh nhìn rất lạnh.


Anh nhẹ nhàng cắn vai cậu một cái, "Chỗ này là của anh."



*



Ba năm trước, trường cấp ba.



Nhà hàng Đáy Biển, mấy người khác đang gọi món, Lê Diễn nhỏ giọng: "Hôm nay cậu thấy người chưa? Tôi nghe nói lớp bọn họ cũng đến..."



"Thấy rồi."



"Cảm thấy thế nào?"



"Không thay đổi."



"Không phải chứ, dù sao cậu ta cũng đã học năm ba rồi, vẫn còn giống lớp mười như đúc?"



"Tôi nói tôi," Quan Hạc nhắm mắt, trong giọng rất ngạo mạn: "Cảm xúc vẫn không thay đổi."



Dù là cách một đám đông, lúc nhìn thấy bóng dáng gầy gò thanh mảnh kia, tất cả lí trí và tức giận đều hóa thành hư vô.



Muốn đến gần em, muốn nói chuyện với em.



Còn muốn giữ lấy em.



Lê Diễn nhạy bén nhận ra biến hóa của Quan Hạc, lúc bạn học hỏi có muốn gọi cả ếch hay không, Lê Diễn tranh thủ bắt lấy câu hỏi.



"Cậu ta không ăn đâu," Lê Diễn dừng một chút, cười vô cùng biến thái: "Cậu ta đang muốn ăn—"



Quan Hạc liếc hắn một cái, Lê Diễn tự động nuốt câu tiếp theo vào, một lát sau đề nghị: "Tôi nói, chút nữa tìm một chỗ uống rượu? Tôi đi hẹn cậu ta, chẳng phải tửu lượng của cậu ta kém hay sao, chuốc say xong còn chạy kiểu gì."



Vốn tưởng cái cách có vẻ xấu xa lưu manh này Quan Hạc sẽ không đồng ý, là chi định đùa thôi, không ngờ Quan Hạc lại ừ một tiếng thật.



Đàn ông mà...



Lê Diễn chậc chậc, trong lòng cảm khái bạn thân cũng thật xấu xa.



"Em ấy không đến thì thôi," Quan Hạc nói: "Đừng ép."