Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 52 : Ngoại truyện [END]

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


"Cậu hôn anh một cái, ba hiệp sau thả cho các cậu."



Tạ Văn Tinh bị đánh đến không ngóc đầu dậy nổi, khi nhận chai nước mà người đàn anh đẹp trai nhất đưa đến, đột nhiên nghe thấy một câu nói như thế.



Các đàn anh lớp mười một hẹn đấu bóng với bọn họ, từ lúc mới đầu đến bây giờ các cậu trai lớp chín bị đè xuống đất mà đánh, trong đó người đàn anh này chơi sung nhất. Đàn anh đẹp trai họ Quan, ít nhiều gì Tạ Văn Tinh cũng nghe được những truyền thuyết về đàn anh này.



Gia thế tốt, thành tích hơn người, hơn nữa còn là chủ lực đội bóng rổ... Hoàn mỹ đến không giống người thường.



Nghe nói có rất nhiều nữ sinh thích anh ta, mà anh ta không kiếm cho mình một người bạn gái, bạc tình đến nỗi người ta biến nó thành biệt danh. Đột nhiên nói với mình một câu như thế ngay trên sân đấu, dù thế nào cũng rất là quái.



Tạ Văn Tinh phục hồi tinh thần, cười cười: "Đây là đòn đánh tâm lí mới sao?"



"Không phải."



"Thả thật?"



"Ừm."



"Vậy tôi hôn," Tạ Văn Tinh nhướn mày hỏi: "Ở đây?" Ngay trước mặt nhiều nữ sinh vây xem như vậy, lại còn cả đồng đội của hai bên?



Không ngờ, đối phương gật đầu thật.



Tạ Văn Tinh làm bộ muốn tiến lên phía trước, hơi thở cũng đã cùng đan xen, Quan Hạc không trốn không tránh. Ngay tích tắc bọn họ chuẩn bị đụng vào nhau, Tạ Văn Tinh đột nhiên lùi lại: "Tôi không bán sắc."



Cậu vừa nói vừa cười, "Thua cũng là thua bằng thực lực, đàn anh đừng cảm thấy có lỗi vì ngược bọn tôi, chuyện cười như thế không cần làm."



Quan Hạc nhìn cậu, cổ họng bỗng thít lại, rõ ràng là vừa mới uống nước, anh lại cảm thấy rất khát.



Hành động của người trước mặt rất ngả ngớn.



Anh rất muốn.



"Không đùa."



Tạ Văn Tinh cười càng xán lạn, "Vậy chơi bóng xong tôi hôn anh, anh nhớ kĩ đi, ba hiệp sau nhớ thả."



Rõ ràng là không thèm để tâm đến lời nói của anh.



Quan Hạc cũng không tranh luận với cậu, ừm một tiếng, vừa hay tiếng còi vang lên. Cuộc đấu lại bắt đầu, vị trí của Quan Hạc là tiền vệ phụ, xem như là vị trí ăn điểm, ngoài sự đoán của Tạ Văn Tinh, anh thả thật.



Lấy được bóng không cố ý ném rổ, lúc phá bóng nhìn như hung hãn, mà thực tế cũng rất thô bạo, có thể đoạt lại bóng dễ dàng. Khác hoàn toàn trạng thái bị đánh đến không cách nào xoay sở ở trận trước.



Lòng Tạ Văn Tinh có chút phức tạp.



Trận thứ ba, trận thứ tư...



Tạ Văn Tinh thấy có người hỏi Quan Hạc sao vậy, có cần thay người không, Quan Hạc lắc đầu. Không biết bọn họ nói gì, nam sinh đang nói chuyện với Quan Hạc nhìn về phía cậu, đột nhiên cười.



Trận đấu kết thúc, dù Quan Hạc có cố ý thả, đám cấp hai cũng không đánh nổi các đàn anh cấp ba, trận đấu thật sự rất sảng khoái, ai ai cũng hưng phấn. Lúc tan trận, Quan Hạc tìm cậu.



Đối phương lẳng lặng nhìn Tạ Văn Tinh phút chốc. Mắt Quan Hạc rất đẹp, loại đẹp lai giữa mắt phượng và mắt hoa đào, con người trầm như đầm nước đen. Tạ Văn Tinh đột nhiên thấy chột dạ, "Đàn anh... Anh nghiêm túc hả?"



Đối phương không nhúc nhích, chỉ ừ khẽ một tiếng.



Tạ Văn Tinh khó giải thích nổi mà lớn gan, có thể là bị sắc đẹp mê hoặc, cũng có thể biểu hiện của Quan Hạc quá ôn hòa, cậu không nhịn được nói giỡn một câu: "Tại sao? Anh thích tôi à?"




Nhưng cậu lại khác.



Mỗi khi gặp ác mộng, trong mộng chắc chắn sẽ có mưa.



Chỉ cần là một giấc mơ hơi xấu thôi, là đã có tiếng mưa rơi.



Nếu như là giấc mộng đẹp, nhất định Tạ Văn Tinh sẽ thấy ánh mặt trời, thấy sân bóng, thấy trang sách đang mở, thấy ánh sáng lúc thiếu niên nói chuyện, thấy môi đôi mắt tựa cánh đào.



Nói chung là những điều khiến lòng người hạnh phúc.



Sau khi tỉnh lại cậu thấy rất trống rỗng, Tạ Văn Tinh nhận ra được mình thực sự cô đơn.



*



Group [Hội fan tiếp viện toàn cầu của Thời Gian]:



Thời Gian: [Tối qua cậu hát cho ông chủ thật?]



Flash: [Chẳng phải anh đã off sớm hơn bình thường đó sao?]



EVE support: [Khá đỉnh]



Tạ Văn Tinh: [... Hát]



Thời Gian: [Ôi chà, lãng mạn]



Flash: [Ôi chà, lãng mạn]



EVE jungler: [Tại sao lại có dấu ba chấm?]



Tạ Văn Tinh: [Bởi vì sắp tới đây không muốn hát bài này nữa]



Không có mặt mũi nào đối mặt với ca khúc tự tay mình viết.



Quan Hạc ép cậu hát vào lúc đó, còn nhất định phải hát hết bài, đúng từng câu, không thể quoa loa.



Nhớ lại làm Tạ Văn Tinh cảm thấy hai má cũng nóng lên.



Người như Quan Hạc... Quả thực có lúc rất xấu xa.



Thời Gian: [... Hình như tôi phát hiện ra điều gì đó]



Flash: [???]



EVE support: [Nhanh! Mau đã phất cẩu ra ngoài! Thằng này vẫn còn là trẻ con!]



EVE jungler: [Ha ha ha ha ha mẹ ơi thật đen tối]



Flash: [???? Rốt cục là sao vậy?]



Lần nay không có ai trả lời hắn.



- End ngoại truyện-