Cậu Trợ Lý Nhỏ (Tiểu Trợ Lý)

Chương 1 : 99 quy tắc yêu đương của tôi và sếp

Ngày đăng: 05:08 19/04/20


01.



Sáu giờ sáng, Trương Cẩn Ngôn đang tắm táp trong nhà tắm.



Năm nay cậu 23 tuổi, tốt nghiệp đại học được 1 năm, hiện đang làm trợ lý cho sếp tổng tập đoàn Lâm thị – công tử Lâm Phục.



Dưới tay Lâm Phục có đến vài trợ lý, cho nên Trương Cẩn Ngôn trẻ người non dạ kinh nghiệm thiếu thốn chỉ làm chân chạy việc, chuyên phụ trách mấy việc lông gà vỏ tỏi của sếp. Cả công ty ai cũng biết cậu là người nắm rõ nhất đời tư của sếp.



Thế nhưng Lâm Phục rất yên tâm về cậu ta.



Bởi vì Trương Cẩn Ngôn tay chân nhanh nhẹn, rất ít khi xảy ra sai xót. Quan trọng hơn là cậu ta miệng chặt giống y như tên, không bao giờ nói mấy câu thừa thãi, là điển hình tiêu biểu của hai chữ  “Trầm ổn”.



(Cẩn Ngôn: Cẩn trong nghiêm cẩn, cẩn thận, Ngôn là lời nói. Trầm ổn: trầm trong trầm mặc lạnh lùng, ổn trong ổn định.)



Trương Cẩn Ngôn đánh răng rửa mặt chải vuốt tóc tai, rồi mang vẻ mặt đầy trầm ổn lôi lọ kem dưỡng da của em gái bôi bôi lên mặt mình, xong xuôi mới đi vào bếp làm bữa sáng.



Một quả trứng hai miếng thịt xông khói, thêm vài lá rau xà lách kẹp thành sandwich, hâm nóng một cốc sữa tươi, thế là xong bữa sáng.



Làm cầu kì hơn thì chịu, vì chăm em nên mới phải tu luyện tuyệt kĩ nấu nướng này.



Thuần thục làm ra hai phần bánh giống hệt nhau rồi đi gọi em gái dậy ăn sáng.



Em gái tên Trương Thận Hành, tên như tên con trai nhưng là yểu điệu thục nữ hàng thật giá thật, năm nay học lớp 10.



(Thận trong cẩn thận, thận trọng, Hành có nghĩa là đi, cũng là hành trong hành động.)



Tên hai anh em là ông ngoại đặt cho, mang ý muốn nói năng làm việc cẩn thận.



Trương Thận Hành mặc áo ngủ con thỏ, vừa ngáp vừa kéo ghế ngồi xuống, đau khổ than thở: “Lại sandwich…”



Trương Cẩn Ngôn làm lơ: “Ăn mau lên, sắp muộn học rồi.”



“Anh lái xe chở em đi nhá.” Trương Thận Hành cắn một miếng sandwich.




Chậc, sếp nhà mình vì chơi tình-đầu-play mà liều mạng luôn sòi.



Trương Cẩn Ngôn khép cửa chuẩn bị dông thẳng thì bị một bóng người cao to không đen chưa hôi chắn đường, ngẩng đầu lên nhìn trúng đôi mắt bình thản không gợn sóng.



“Ngài Trương.” Trương Cẩn Ngôn chào anh ta.



Cậu ta mới gặp Trương Dư Xuyên được một lần, cũng tạm coi là quen biết.



“Ừm.” Trương Dư Xuyên gật đầu, ghé người nhìn vào phòng Lâm Phục, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng chẳng có tý cảm xúc nào, đứng cạnh Trương Cẩn Ngôn không khác nào hai núi băng một cao một thấp.



“Cậu xây cái chốn rách nát ở nơi xa xôi hẻo lánh thế để làm gì hả?” Lâm Phục tu ừng ực chai nước tăng lực mới coi như mở được mắt, tươi cười chào hỏi vỗ vỗ vai Trương Dư Xuyên.



Trương Dư Xuyên thản nhiên đáp: “Để cậu đạp xa thêm một chút.”



Lâm Phục: ……



Trương Cẩn Ngôn: ……



Hê, tất nhiên rồi, anh chỉ hận sao sếp Lâm nhà chúng tôi không mệt đến chết, như thế anh sẽ chẳng tốn chút công sức nào cũng thu được tiểu bạch hoa vào túi đúng không.



Một lúc sau Trương Dư Xuyên từ tốn bỏ thêm một câu: “Vì tôi muốn cậu mệt chết.”



Trương Cẩn Ngôn đang đứng hóng hớt: ……



Anh có nghe thấy tôi vừa nói câu gì không?



Hai người quen biết nhau từ thời cấp 3, Lâm Phục chẳng là gì tính khí quái đản của Trương Dư Xuyên, cũng chẳng buồn để bụng, đập thằng bạn một cái nói đùa: “Cậu có thù gì với tôi à?”



Trương Cẩn Ngôn dùng đôi mắt hỏa nhãn kim tinh nhìn thấu mọi sự hồng trần săm soi bóng lưng Trương Dư Xuyên: ……



Ai bảo thế, thù lớn ấy chứ.