Cầu Vồng Sau Mưa
Chương 10 : Thân phận bà Như Hoa
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Đang ngồi miên man đưa mắt ra bờ sông, bà tưởng nhớ về mình của trước đây. Nhà bà nghèo lắm, có 2 chị em, vì muốn con cái lớn lên được sung sướng nên đặt tên con là Như Hoa và Như Ngọc. Cha bà đi theo họ buôn hàng sang Trung Quốc mất tích ko tìm ra tung tích, 1 mình mẹ bà chạy vạy ngược xuôi, bà phải nghĩ học phụ mẹ làm mọi việc. Rồi mẹ bà ốm nặng, vì ko còn cách nào khác nên mới bán thân vào làm người ở, kiếm tiền cho mẹ chạy chữa thuốc men. Năm đó bà 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái, bà làm người ở cho nhà phú hộ Hòa, nhà đó có 3 thằng con trai, chỉ có thằng út là ăn chơi hết cỡ, bài bạc còn máu gái. Hắn để ý bà, nhiều lần muốn làm nhục bà, nhưng làm sao bà trốn chạy được, vì bà đã được bán vào đây làm nô tì. Đêm đó, nó lẻn vào phòng bà, định giở trò đồi bại với bà, bà vớ được lọ hoa đập vào đầu hắn rồi bỏ chạy. Kết quả hôm sau bà bị bán sang Trung Quốc. Là ông, hôm đó tự dưng ông lại có nhã hứng đi chợ nô lệ. Những con người đói khát, nhếch nhác, khóc lóc van xin trong những chiếc lồng, chỉ có bà ngồi ôm gối bất động. Ông đã mua bà về, để bà làm người hầu bên cạnh ông, ông từ nhỏ theo cha đi thông thương các nước nên ông cũng biết nhiều thứ tiếng, ông bày bà học và viết chữ, tính toán, vẽ tranh. Tình yêu giữa họ đến lúc nào ko hay. Nhưng gia tộc họ Triệu lớn mạnh nhất nhì Trung Quốc này làm sao chấp nhận 1 đứa con dâu như bà, cho dù lẻ cũng ko được. Vì ông là 1 trong số những người kế thừa đó. Ông ko thể cho bà danh phận, nhưng ông cho bà cả tình yêu và sinh mạng mình. Bà chấp nhận sống bên ông ko cần danh phận dì cả, rồi bà sinh cho ông đứa con trai đầu lòng, bà được chấp nhận với thân phận là thiếp thất.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi đôi bàn tay ôm lấy bà. Bao jo cũng thế, từ lúc yêu đến bây jo ông vẫn luôn dành vòng tay ấm đó cho bà và ko lấy thêm ai nữa. Có lẽ duyên nợ đã gắn kết bà với ông. Bởi vậy khi nhìn thấy con bé Hướng Dương bà thấy mình trong đó, bà muốn bao bọc che chở nó.
- Đang suy nghĩ gì mà mông lung thế em.
- Đang suy nghĩ gì mà mông lung thế em.
- Dạ ko, em lo mấy đứa nhỏ ở nhà. Công việc sao rồi, mệt ko anh.
- Ơi, cũng xong rồi, mai họp ban hội xong mình về luôn nha. Ở đây khiến anh thấy buồn.
- Ơi, cũng xong rồi, mai họp ban hội xong mình về luôn nha. Ở đây khiến anh thấy buồn.
- Dạ.
Nói rồi ông ôm bà đứng nhìn những con thuyền nhỏ trên sông, đua nhau về lúc chiều tà