Cây Tỏi Nổi Giận

Chương 3 :

Ngày đăng: 13:26 19/04/20


Kim Cúc…Kim Cúc…- Anh áp trán vào cây rơm, mắt ướt đẫ. Con ngựa hồng chạy cộc cộc sau lưng, những con vẹt vẫn kêu. Phía nam cánh đồng, nơi cỏ bồ có mùi thum thủm bao vây con đập, chẫu chuộc đối thoại ầm ĩ, những tiếng á uồm tắc nghẹn, nghe như đấm vào tay.



Chợt nhớ lại chuyện xảy ra cách đây ba năm, anh lẻn ra ngoài doanh trại gặp cô em vợ mũi bé tí, mặt đầy tàn nhang của Trung đoàn trưởng. Cô ta nhào vào lòng anh, anh ôm cô, ngửi mùi hồ li tinh trên cơ thể cô mà như ôm cây củi mục. Anh không yêu nhưng vẫn ôm cô, trong bụng chửi rủa mình thậm tệ: Mi là quân đê tiện, mi giả vờ yêu để kiếm chác ở chỗ anh rể cô ta. Sau đó là đại họa, thật là báo ứng nhỡn tiền!



Nhưng với Kim Cúc thì mình yêu, Cúc bảo mình chết, mình cũng chết ngay, không do dự. Kim Cúc, Kim Cúc!



Ngựa hồng chạy như bay, vui mừng hớn hở. Kim Cúc áp sát tường, men theo rìa sân phơi, tránh ánh sao, đi tới. Cao Mã run lên, tim đậphình thịch, hai hàm răng tranh trưởng, cắn môi lại cũng không ăn thua.



Kim Cúc vòng ra chổ cây rơm, còn cách Cao Mã hai bước chân, đứng lại hỏi:



- Anh Mã…anh tìm em có việc gì?... – Giọng cô run lên.



- Kim Cúc… - Cao Mã ríu lưỡi, anh nghe rõ tim anh đập lỗi nhịp, và cũng nghe rõ giọng anh khê đặc y như giọng Kim Cúc.



Anh ngượng nghịu ho lên một tiếng.



Kim Cúc đâm hoảng vì tiếng ho, lùi lại luôn ba bước, khẩn khoản: “Anh đừng ho!…”



Con ngựa tinh nghịch cà bụng trên đống rơm, lại còn ngoạm một đon rạ quẳng tới trước mặt hai người.



- Ở đây nói chuyện không tiện, ta ra ngoài mương đi! – Cao Mã đề nghị.



- Em không đi đâu, chuyện gì thì nói mau lên!



- Ở đây không tiện nói – Cao Mã men theo mép sân đi về hướng nam. Đến bờ mương, anh dừng lại, thấy Kim Cúc vẫn đứng sau đống rơm, toan quay lại kéo cô đi thì cô đã thận trọng men theo rìa sân đi tới bờ mương. Thế là anh giang tay gạt những cành hoè, bước xuống lòng mương phẳng lì, rồi ngoái lại đợi. Khi Kim Cúc tới bờ, anh bước lên một bước, giơ tay đón cô xuống lòng mương.



Cô thử rút tay ra nhưng Cao Mã nắm chặt, không buông, bàn tay kia ấp lên bàn tay cô. Bàn tay cô kẹp giữa hai bàn tay to bè, mạnh mẽ.



- Kim Cúc, tôi yêu em! Em làm vợ tôi nhá!



Kim Cúc nói nhỏ:



- Anh ơi, chẳng lẽ anh không biết em bị gả đổi đễ anh trai em có vợ?



- Tôi biết, tôi biết em không bằng lòng.



Kim Cúc dùng tay kia cạy tay Cao Mã, rút bàn tay bị ép bẹp ra: “Em bằng lòng”.



- Em không bằng lòng, Lưu Thắng Lợi đã bốn mươi lăm tuổi, lại bị xuyễn, xách thùng nước không nổi, em bằng lòng lấy cái áo quan ấy làm chống á?



Kim Cúc nấc lên một tiếng rõ kêu rồi cúi gằm, khóc thút thít: “Em chẳng biết làm thế nào nữa…Anh trai em đã ngoài ba mươi…lại thọt…Tào Văn Linh mới mười bảy, xinh hơn em…”



- Anh em là anh em, em là em, việc gì em phải hủy hoại tấm thân! – Cao Mã gầm lên.



- Anh Mã…số kiếp nó thế…Anh đừng lo không gặp được người tốt…Em…xin hẹn anh kiếp sau – Kim Cúc bưng mặt chạy qua bụi cây hoè tía nhưng Cao Mã cầm tay kéo lại, cô lảo đảo ngã vào lòng anh.



Cao Mã ôm chặt cô, cảm thấy bộ ngực mềm mại của cô nóng bỏng. Anh ghé miệng tìm môi cô, nhưng cô bưng mặt bằng cả hai tay, môi được che chắn vững chắc. Cao Mã chuyển sang ngậm dái tai cô, mái tóc cô bồng bềnh xõa trên mặt, anh hết lạnh, cảm tháy người nóng ran, như có quả cầu lửa bùng cháy. Cô quằn quại, ngứa ran không chịu nổi, choàng tay ôm cổ anh, năn nỉ: “Anh Mã đừng ngậm tai, em không chịu được!...” Miệng Cao Mã đã gắn lên miệng cô, mút chặt đầu lưỡi, cô rên lên, hai hàng nước mắt chảy dài, ướt đẫm cả hai khuôn mặt. Một luồng hơi từ bao tử ợ lên, anh ngửi thấy mùi ngồng tỏi và mùi rau xanh.



Tay anh sờ nắn thô bạo trên người cô.



- Nhẹ chứ, anh!...Đau quá!



Hai người ngồi trên bờ mương, ôm chặt, sờ nắn nhau, qua kẽ lá cây hoè nhìn sao nhấp nháy trên bầu trời xanh thẳm. Trăng non đã lặn. Một vệ tinh nhân tạo đang bay trong dải ngân hà, không khí bỗng sặc mùi kỳ lạ của hoè tía.



- Anh yêu những gì ở em? – Kim Cúc ngửa mặt hỏi.



- Yêu tất – Cao Mã nói.



Trời trở lạnh, anh và cô đã bình tâm, chuyện khẽ.



- Em đã có chủ rồi – Kim Cúc rùng mình – Chúng mình thế này có phạm pháp không?




Cao Mã hôn mê trên giường không biết đã bao lâu. Anh không nhớ mình ừ trụ sở Uỷ ban xã về nhà bằng cách nào, chỉ còn nhớ những giọt máu tươi lặng lẽ rớt xuống thềmxi măng,những giọt máu hình cầu rơi trên thềm màu trắng, vỡ ra, toé ra… Người đàn ông gầy nhom thì thào những gì sau cánh cửa màu sơn xanh, nghe như từ một nơi rất xa vọng tới. Lúc đầu anh còn cảm thấy thích thú nhìn những giọt máu bắn tung toé trên thềm. Những giọt máu rơi thành chuỗi, sức nóng của cơ thể cũng tập trung vào một chỗ, đẩy máu từ mũi vọt ra ngoài, thềm xi măng bê bết những máu là máu. Lưỡi anh thấm vị máu tanh tanh ngọt ngọt bỗng đụng phải làn môi lạnh ngắt, trong đầu anh lại nứt ra một kẽ. Con ngựa hồng chạy trong đám ruộng trồng hoa quì đang nở rộ, ngó anh bằng cặp mắt trong như thuỷ tinh. Anh giật mình, loạng choạng đi về phía đó. những bông hoa quì đều ngoái lại nhìn anh với vẽ lo âu. Nơi này ánh nắng chan hoà, anh vin thân mập đầy lông cứng của một bông quì, cảm thấy bông hoa nặng nề phía trên đầu anh run rẩy, ngước nhìn thì ánh nắng như những mũi kim xuyên vào mắt, buốt không chịu nổi. Anh xé hai mẩu lá quì, vo viên đút nút hai lỗ mũi. Máu trong mũi ứ đọng khiến anh choáng váng, mùi tanh lượm lan ra trong miệng, anh hiểu, máu đã chảy xuống họng – thất khiếu thông nhau.



Anh rất muốn đấm vỡ cánh cửa sơn xanh, nhưng đã kiệt sức. Về sau anh đoán rằng, năm mươi con người trong trụ sở Uûy ban xã, gồm quan chức, tạp vụ, phụ trách thuỷ lợi, phụ trách phụ nữ, phụ trách tránh thai, phụ trách thuế, phụ trách thông tin, uống rượu, ăn thịt, uống trà, hút thuốc…hơn năm mươi con người dửng dưng nhìn theo anh như nhìn một cọng cỏ hoặc mot con chó bị đánh trọng thương, thất thểu bước khỏi Uûy ban. Anh vịmn vào khung cửa bêtông mà thở, lau bàn tay đầy máu vào tấm biển cơ quan chữ đỏ trên nền trắng. Đang lau thì một thanh niên bảo vệ mặc áo kẽ sọc, đá anh một phát từ phía sau. Anh hốt hoảng khi nghe anh ta chửi: “Đồ sâu bọ, bôi máu chó của mày vào đâu có biết không? Đây là chổ cho mày bôi à?”



Anh lùi lại, ngắm hàng chữ đỏ trên tấm biển, cơn giận trào lên. thừa biết không nên bôi máu vào tấm biển, nhưng vẩn nổi cáu. Anh nhổ nước bọt vào tên áo sọc. Hắn khoẻ mạnh và nhanh nhẹn – hình như có võ – tránh được.



Tên áo sọc sáp tới.



Anh ngậm đầy nước bọt, nhằm mặt hắn mà nhổ.



Từ trong sân Uûy ban, một giọng aoi nghiêm vọng ra: “Sắt, cậu ta làm gì vậy?”



Tên mặc áo sọc vội xuôi tay tỏ vẻ phục tùng.



Anh nhổ bọt máu xuống đất, không thèm nhìn tên áo sọc, bỏ đi. Con đường trải nhựa liên huyện ánh lên màu sáng xanh đã vắt ngang trước mặt, một lão nông bán dưa hấu bên đường mắt hấp háy những đốm lửa lân tinh. Khi đi trên bờ, anh trượt chân sa xuống lòng mương mọc đầy dây leo. Nhìn ta luy anh đâm buồn, hiểu rằng mình không thể đi lên như người bình thường, mà phải bò lên bằng bốn chân như chó.



Sau đó, anh đúng là bò bốn chân như chó. Bò rất lâu và khó khăn, cái đầu nặng chịch cứ rình tự động lìa khỏi cổ, lăn xuống lòng mương. Cỏ mao đâm gai nhọn vào tay, lưng như trúng hàng ngàn chiếc gai độc.



Bò lên bờ mương, đứng dậy,căm hờn nhìn lại những chiếc gai độc, nhưng lại thấy tay thanh niên áo sọc xách thùng nước, cầm giẽ lau sach những vết máu trên tấm biển. Ông già bán dưa hấu trên đường nhựa lưng quay về phía anh. Anh nhớ cặp mắt lửa lân tinh của ong lão. trong lúc mơ màng, anh nghe tiếng rao: “Dưa hấu…dưa hấu vùng cát ngọt như mật đây!”



Tiếng rao cao vút của ông lão bán dưa khiến anh nhói tim. Lúc này, anh rất muốn về nhà lên giường nằm, nằm thẳng cẳng như chết…



Cửa buồng kẹt mở. Anh muốn ngồi dậy nhưng đầu nặng, cựa không nổi, cố mở mắt ra nhìn, thấy vợ anh hàng xóm Vu Thu Thuỷ đang đứng bên giường, nhìn anh thương cảm.



- Chú đã đỡ chưa? – Anh nghe chị hỏi.



Anh lại mở miệng nhưng lại ợ lên toàn nước chua, tắc cả mũi lẩn họng. Anh nghe chị nói: “Chú hôn mê ba ngày liền, sợ chết đi được! Chú nhắm mắt gào: Trẻ con, trẻ con, một đàn trẻ con trên tường! Chú còn nói: Ngựa non, ngựa non! Anh Vu mời Quế Chi đến tiêm cho chú hai mũi.”



Anh gắng gượng ngồi dậy. chị Vu lôi chiếc chăn bẩn cho anh tựa lưng. nhìn nét mặt chị, anh hiểu, chị đã biết tất cả.



- Cảm ơn chị và anh Vu… - Anh ứa nước mắt.



Chị Vu nói: “Người anh em, cho qua, đừng mết quá! Chuyện giữa chú và Kim Cúc, dứt khoát là không thành. Chịu khó chữa chạy, ít hôm nữa toi về thăm nhà, kiếm cho chú một cô không kém gì Kim Cúc!”



- Kim Cúc thế nào rồi? – Anh sốt ruột hỏi.



- Nghe nói ngày nào cũng bị đánh. Nhà Phương vỡ chuyện, nhà Tào và nhà Luư cũng hoang mang, mấy hôm nay, ngày nào cũng đến xin hộ. Thực ra, dưa hái ép thì không ngọt, con Cúc rồi cũng khổ cả đời!



Anh bị sốc, cuống cả lên, chị Vu ngăn lại.



- Chú định làm gì?



- Tôi đi tìm Kim Cúc.



- Chú tự đi tìm cái chết! Nhà họ Tào và họ Lưu đều có người ở đấy, họ không hè nhau đánh chết chú mới là chuyện lạ!



- Tôi…tôi sẽ giết hết chúng!



- Đừng ngốc, người anh em! – Chị Vu giọng nghiêm chỉnh – Đừng bao giờ có ý ấy trong đầu. Với lại, giết họ thì chú cũng không thoát khỏi dựa cột!



Anh ngã lăn, mệt rũ, khóc tấm tức, nước mắt chảy trên khuôn mặt bẩn thỉu, rót vào tai.



- Tôi…tôi không thiết sống nữa!



- Đến thế kia ư? Không bao giờ có ngõ cụt, chỉ cần chú và Kim Cúc son sắt một lòng, tình yêu có cấm cũng không được. Trói buộc không nên vợ chồng, bây giờ là xã hội mới, thế nào cũng có nơi đễ đấu lý…



- Chị, phiền chị nhắn giúp cho Cúc…



- Mấy hôm nay đang căng, klhông được. Chú hảy cố nén, chữa chạy vết thương cho qua đận này.