Cây Tỏi Nổi Giận

Chương 5 :

Ngày đăng: 13:26 19/04/20


Đám cảnh sát cười ồ Viên cảnh sát trẻ tên Quách chỉ vào Mặt Ngựa nói: “Thằng cha này cách điện, điện cao áp dí vào người mà hắn không hề có phản ứng!”



Lão Trịnh nói: “Có chuyện như vậy à?”



- Không tin, đồng chí cứ thử xem!



Lão Trịnh ấn nút, dúi cui lập tức phóng ra những tia lửa xanh.



- Tớ không tin – Lão Trịnh chĩa dùi cui vào gáy Mặt Ngựa.



Mặt Ngựa mỉm cười khinh miệt, ngồi yên không cử động.



- Ừ nhỉ, quả là chuyện lạ! – Lạo Trịnh hỏi to – Hay là điện trục trặc?



Tiểu Ngạc nói: “Anh thử xem!”



- Sao thế nhỉ – Lão vừa nói và­ dí dùi cui vào cổ tay lão. Lão kêu thét, quăng dùi cui, ngồi bệt xuống đấy, hai tay ôm đầu.



Đám cảnh sát cười như nắc nẻ.



Tiểu Quách nói: “Lão Trịnh, đó là dùng thân mình để thử nghiệm pháp luật.”



Cà Lăm dẫn Cao Dương, Mặt Ngựa thì do cảnh sát trẻ áp giải, Lão Trịnh và cô cảnh sát thì lôi hím Tư, đi khoảng năm mươi bước là một con đường rộng xuyên qua giữa sân, nối với đường trải nhựa liên huyện, bên đường có hơn chục cây bạch dương cao cao, đường kính mỗi cây bằng miệng bát.



Cảnh sát mở khoá còng, kéo hai tay ra phía sau, ép lưng vào thân cây, rồi khóa lồng từng người vào một cây bạch dương. Cao Dương nghe thấy thím Tư luôn miệng than thở: “Trời ơi, đau quá… gãy tay tôi ra rồi!”



Cà Lăm nháy mắt với nữ cảnh sát Tống An Ni: “Chắc chắn hết ý!”



Tống An Ni ngáp mộ cái sái cả quai hàm.



Các cảnh sát vào trong phòng uống bia. Ba phạm lúc đầu còn đứng, sau đó từ từ từ gục xuống,hai tay trói quặt sau lưng, lồng qua thân cây.



Khi bị còng vào cây, gốc cây vẫn còn bóng râm. Lát sau, bóng râm chạy sang phía đông, mặt trời ngả về tây, họ phơi dưới nắng.



Cao Dương mắt nảy đom đóm, có cảm giác như cánh tay không còn nữa, hai vai nóng rẩy như chèm lửa. Anh nghe thấy Mặt Ngựa bên cạnh nôn oẹ, liền ngoảnh sang nhìn cậu ta.



Mặt Ngựa đầu cúi, cổ vươn ra, xương bả vai nhô lên, lồng ngực phập phồng dữ dội. Dưới đất là một bãi nhớp nhúa, đỏ có, trắng có. Đàn nhặng xanh từ chuồng xí bay đến sà xuống bãi nôn. Cao Dương vội ngoảnh đi, dạ dày cuộn lên từng cơn, anh oẹ một tiếng, nôn ra một bãi nước vàng. Rất âu, anh không dám nhìn Mặt Ngựa, Nhưng bụng hì nghĩ: Thức ăn mà Mặt Ngựa nôn ra, đỏ là cà chua, trắng là màn thầu, xem ra Mặt Ngựa khá no đủ. Anh còn nghĩ, cổ tay Mặt Ngựa còn đeo một chiếc đồng hồ rất dày, rất to.



Thím Tư phía bên trái lúc đầu còn kêu gào, sau chuyển thành rên rỉ, rồi tiến rên cũng không nghe thấy nữa. Thím ấy chết rồi sao? Cao Dương giật thót vì ý nghĩ phỉ thui của anh, liền nhìn sang, thím Tư chưa chết, hai tay dũi thẳng, nếu không có bả vai giữ lại, thì chắc chắn vập mặt xuống đất. Một chiếc giầy đã tụt đâu mất, bàn chân nhòn nhọn, đen nhẻm thò ra một bên, đàn kiến đang bò lên chân. Đầu thím chưa chạm, nhưng mớ tóc bạc rũ xuống đã chạm đất.
Cao Dương nhíu mũi, nhắm tịt hai mắt, lắng nghe tiếng hò của đám đàn ông điều khiển súc vật trên đồng. Tiếng nấc cụt của con kừa khi kêu như ngoáy vào tai. Anh sợ tiếng lừa kêu, đành nhìn Kim Cúc va thím Tư.



Aùnh nắngmàu vàng chanh, rọi trên khuôn mặt thím Tư trong tay Kim Cúc.



“Mẹ, tại con hư… Mẹ tỉnh lại đi!”



Thím Tư chậm rãi mở mắt, đảo tròng một cái rồi lại nhắm tịt, hai giọt nước mắt ứa ra, nóng hổi.



Cao Dương nghe thấy thím Tư thè lưỡi lởm chởm gai trắng, liếm mặt Kim Cúc, như chó cái liếm chó con, như trâu mẹ liếm trâu nghé. Anh hoi khó chịu, nhưng lại nghĩ, nếu thím không bị còng tay ra sau thì không đến nỗi phải liếm con gái. Nghĩ vậy, không thấy kì cục chút nào.



Kim Cúc lấy dưa trong bọc ra, dùng nắm đấm đập vỡ rồi bón cho mẹ.. Thím Tư khóc ề à, vừa ăn vừa khóc như trẻ con.



Mùi dưa khiến ruột gan Cao Dương ngứa ngáy. Anh đâm ra bực mình vói hai mẹ con Kim Cúc: “Mời nhau một câu thì đã sao, ai ăn mất mà sợ?”



Mặt Ngựa đã ngừng nôn từ lúc nào, Cao Dương mải nhìn mẹ con thím Tư nên không rõ.



Mặt Ngựa từ từ tụt xuống, bó gối dưới gốc cây, đầu vươn ra, đổ người về phía trước, vẫn là tư thế quì.



Hai người đàn bà lại khóc rất to. Aên dưa xong, lại có sức để khóc, anh nghĩ. Không cầm lòng được, anh lai ngoảnh sang, thì ra quả dưa còn nguyên, chưa ăn, dù chỉ một mẩu. Kim Cúc ôm đầu mẹ, khóc ngất.



“Cúc… con gái khốn khổ của mẹ… lẽ ra mẹ không nên đánh con…mẹ sẽ không bao giờ ép buộc con nữa… con đi tìm Cao Mã mà sống hạnh phúc với nó…”



Hai chiếc com măng ca chất đầy đồ đạc, đầu nặng đít nhẹ, lặc lè chạy tới.



Cảnh sát đã ăn xong, ồn ào kéo ra, Cao Dương nghe tiếng chân nặng chịch, lại cuống lên.



Chiếc xe đã chạy tới, kính xe loáng nắng, lái xe có khuôn mặt to bè, đỏ lựng.



Rồi chuyện đã xảy ra, đến chết anh không thể quên.



Con đường trong sân Uỷ ban không rộng, có lẽ lái xe uống nhiều, cũng trách Mặt Ngựa đầu dài, và cũng là cậu ta đến ngày tận số, khi chiếc xe chất đầy đồ đạc đi đến chỗ Mặt Ngựa, miếng sắt ở thùng xe rạch phải đầu Mặt Ngựa, rách một vệt trắng hếu, chỉ một loáng,máu đen vọt ra cùng với một thứ bầy nhầy như bã đậu. Mặt Ngựa hực lên một tiếng, người đổ gục về phía trước, đầu tuy dài nhưnh chưa chạm đất vì hai taycòng giật cánh khuỷu giữ lại. Máu túa trên mặt đường, chảy có vòi.



Đám cảnh sát đứng như trời trồng.



Lão Trịnh chửi lái xe: “Đ. mẹ thằng khốn!”



Cà Lăm vội cởi áo cảnh phục, bọc lấy đầu Mặt Ngựa.