Cây Tỏi Nổi Giận

Chương 9 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Tri phủ giết cả họ, tri huyện giết cả nhà



Các ông lớn không bao giờ nói giỡn



Ông bảo trồng tỏi tôi liền trồng tỏi



Ông không mua, tôi quẳng đi đâu?



- Trích đoạn lời ca của Khấu mù hát trước cổng nhà Huyện trưởng Trọng khi tỏi bị ế, không tiêu thụ được.



Cô như mụ đi trên lưng Cao Mã, hai tay ôm chặt cổ anh. Lội qua sông Thuận Khê, cô lập tức hiểu ra rằng, mọi liên hệ với quá khứ, với quê hương, với người thân – nếu như vẫn gọi được là thân – trong gia đình, đã đứt. Tiếng gọi của bố và anh cô không nghe thấy mà do tấm lưng của cô cảm thấy. Nó như sợi chỉ có móc lưỡi câu bay theo cô, lướt trên những ngọn đay dày đặc. Cô nhắm mắt nghe tiếng soàn soạt êm ái, rẽ đay mà như đi của Cao Mã. Những cây đay nghiêng ngả không yên, rẽ ra như nước rồi nhập lại như nước. Cô có lúc như ngối trên con thuyền nhỏ – xưa nay cô chưa hề ngồi thuyền – cô thử mở mắt, mắt nảy đom đóm, nhức không chịu nổi. Cô không dám mở nữa. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy dễ chịu trong sự mệt mỏi cùng cực. Cao Mã thở như trâu, chạy, rẽ đay – những cây đay dẻo như cánh cung – mà đi, loạng choạng, thủng thẳng mà đi. Tất cả là do cảm giác của cô, do cô cảm thấy. Trong đầu cô, mặt trời đỏ lựng lặn chậm lại, đất trời mờ mịt, vũ trụ mênh mông. Mấy con chữ nhảy ra, chữ rất lạ, cô không hiểu nghĩa và cũng không nhớ được đã trông thấy chúng ở đâu. Các con chữ biến mất. Trời và đất là như vậy, rất đàng hoàng. Biển đay mênh mông nghiêng ngả, dập dềnh trước làn gió hoàng hôn mát lạnh. Cô cảm thấy cô và anh như hai con cá không biết bơi.



Cây đay, cây đay, những cây đay! Các người cản anh ấy, các người cản tôi, các người chúm chím cái miệng xanh sẫm, nheo cặp mắt bé tí đen láy, các người cười hì hì quái gở, các người chìa chân ra hại ngầm tôi.



Cao Mã ngã sóng soài, dù có tấm đệm là cơ thể anh, nhưng cô vẫn cảm thấy lực đàn hồi của những cây đay.



Cánh đồng đay mênh mông, dập dềnh như sóng biển che khuất hai người. Cô không dám mở mắt ra, cô buồn ngủ. Cô rơi vào trạng thái lâng lâng, tất cả những vật thể phát ra tiếng động đều lùi xa, rất xa, chỉ còn lại những cây đay ấm áp, chỉ còn lại sự dịu dàng mát lạnh tràn ngập giác quan cô.



Những tiếng rì rào như sóng đánh thức cô dậy. Aâm thanh như những mũi kim chọc vào người, cô tỉnh ngủ. Cô nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt khô rám của Cao Mã dưới luồng ánh sáng màu vàng chanh đặc quánh. Sắc mặt màu bánh mật, môi khô nẻ, mắt quầng thâm, tóc rối như ổ quạ. Cô sững sờ. Lúc này, cô mới phát hiện bàn tay to bè của anh đang nắm chặt cánh tay cô. Cô nhìn anh một thoáng, chợt cảm thấy anh vô cùng xa lạ, như chưa từng gặp bao giờ. Vậy mà con người xa lạ này lại đang cầm tay cô. Cô sợ, có cảm giác mình đang phạm tội, nghĩ vậy, cô đâm hoảng. Cô gỡ tay ra, co người lui lại, hàng đay cao o, chắc khoẻ phía sau chắn lưng cô. Những tia nắng màu vàng kim di động trong kẽ lá. Nhgữn lá hình chân gà khẽ rung rinh như đang mách bảo cô điều gì đó.



Đúng là tiếng gọi của bố, giọng khản đặc: “Cúc ơi… Cúc! Cúc ơi!...” Cô đứng phắt dậy, túm tay Cao Mã. “Cúc ơi Cúc… Cúc ơi Cúc!...”, đó là tiếng của anh Cả, lảnh lói, giận dữ điên cuồng. Tiếng gọi của bố và anh Cả trườn trên ngọn đay mà đến, trườn trên ngọn đay mà lan xa. Cao Mã lồm cồm ngồi dậy, mắt tròn xoe như con chó bị dồn đến chân tường.



Cả hai nín thở. Tiếng rì ráo của đay, tiếng gọi từ con đê bờ bắc vọng tới, khiến cảnh tranh tối tranh sáng ở đây yên tĩnh lạ thường. Cô nghe rõ tiếng tim đập.



“Cúc ơi… Cúc… Cúc ơi Cúc… Cúc ơi Cúc! Con mất dạy! Mày mưu toan giết anh mày!...”



Cô gần như trông thấy bố khóc. Cô gạt tay Cao Mã, đứng lên, mắt mọng nước.



Tiếng gọi của bố càng thảm thiết. Cô thưa lên một tiếng. Cao Mã vội giơ bàn tay hộ pháp bịt miệng cô. Bàn tay Cao Mã toàn mùi tỏi. Cô giãy giụa, miệng ú ớ, tay cào cấu lung tung. Cao Mã kẹp ngang thắt lưng cô, lôi cô chạy. Cô túm tóc Cao Mã, nghe thấy anh hít ngược một cái, bỏ tay bịt miệng cô ra, đồng thời cô cảm thấy móng tay cô cấu đứt cái gì đó. Một dòng máu đỏ tươi từ mái tóc Cao Mã chảy xuống lông mày cô.



Cô chồm lên cổ anh, hốt hoảng: “Anh làm sao thế này?”



Anh dùng bàn tay lau trán cho cô, nói: “Em cấu bật cái sẹo trên đầu anh, cái sẹo do hai ông anh quí hoá của em nện anh bằng ghế đẩu.”



Cô áp má vào bờ vai anh, thổn thức: “Anh Mã… chỉ tại em… Vì em mà anh bị liên luỵ!...”



- Không ai trách em, tự anh gây ra đấy chứ. Cúc này, anh nghĩ chín rồi… Em về nhà đi!...



Cao Mã ngồi xổm, hai tay ôm đầu.



- Không! Anh ơi… - Cô quì xuống ôm lấy đầu gối anh, mặt ngửa lên – Anh, lòng em đã quyết! Dù phải chống gậy đi ăn mày, em cũng theo anh!




- Cúc ơi, có mà nằm mơ! Bố mẹ em không đập chất em mới là chuyện lạ!



- Mẹ còn thương em lắm – Kim Cúc nước mắt vòng quanh.



- Mẹ đâu có thương em! Mẹ thương anh trai em, coi em như đồ vật để đổi chác – Cao Mã nói – Có đúng là em định ăn ở với Lưu Thắng Lợi suốt đời không? Đừng ngốc, hãy nghe lời anh, đi với anh. Chiến hữu của anh là Phó Huyện trưởng, em thử nghĩ, một Phó Huyện trưởng quyền to lắm chứ! Chỉ một câu là chúng ta có công ăn việc làm. Hồi ở bộ đội, bọn anh thân nhau như anh em ruột.



- Anh Mã, em đã cho anh tất cả. Giờ em như con cho, anh gọi một tiếng là em chạy theo…



- Cúc ơi – Cao Mã ôm vai cô – Cao Mã này dù có phải đi bán máu thì cũng phải để em sống sung sướng.



- Anh, ta cứ ôm nhau như thế này mà chết… Anh cho em chết đi!...



- Cúc, chúng mình không chết, chúng mình phải vượt qua đận này, phải sống như một con người để các cụ mở mắt ra mà trông!



Cô nhìn nét mặt người tình, nét mặt kiên cường tới mức tàn nhẫn, bất giác đưa tay sờ vết sẹo trên trán anh, âu yếm: “Còn đau không?”



- Đau ở đây – Cao Mã cầm tay cô đặt lên ngực anh.



- Cô dúi mặt vào nơi có trái tim đập thình thịch, nói: “Anh, em làm khổ anh quá!... Các anh em dữ như hùm sói…”



- Cũng chẳng nên trách cứ họ – Cao Mã độ lượng – Họ cũng vất vả lắm.



- Chà, anh nhớ ra rồi – Cao Mã tươi như hoa – Em còn nhớ cái hôm cắt lúa hộ em hồi năm ngoái không? Hôm ấy anh có nói là thay pin cái cátsét để nghe hát, vậy mà chẳng có lúc nào gặp. Bây giờ nó là của em, em nghe đi!



Cao Mã mở đãy, lôi cátsét ra khỏi hộp giấy. Anh bật công tắc, loa có tiếng sẹt sẹt, một giọng nữ cất lên: Trang rằm soi tỏ miền quê, soi tỏ đường quam. Đêm trăng thanh vắng, em nhớ anh và anh nhớ em…



- Băng này mới, tiếng hát của Đổng Văn Hoa đấy! – Cao Mã nói – Đổng Văn Hoa cũng đi bộ đội, quân khu Thẩn Dương, người không cao, béo ròn, rất dịu dàng.



- Anh gặp cô ta rồi à? – Cô hỏi.



- Trông thấy trên tivi – Cao Mã nói – Nhà Tôn Báu mới mua ti vi màu. Năm nay nhà hắn trồng sáu mẩu tỏi, riêng ngồng đã bán được hơn năm ngàn đồng. Tỏi thu nhập cao, sang năm sẽ tăng diện tích trên toàn huyện.



Cao Mã cắm phích nghe vào máy, âm thanh đột nhiên biến mất. Kim Cúc hơi ngỡ ngàng, Cao Mã mắc tai nghe vào tai cô: “Thế này nghe hay hơn.”



Cô trông thấy Cao Mã lấy từ đãy ra một phong bì bằng giấy dầu, trong có một xấp tiền loại mười đồng.



- Những gì bán được anh đã bán tất. Nhà thì nhờ anh Thuỷ trông hộ… Có thể ở Đông Bắc vài năm rồi chúng mình trở về…



Cô nghe một giọng nữ gào lên trong ấy: A Li Ba Ba… Hây! A Li Ba Ba… Hây! A Li Ba BA là một thanh niên vui tính.