Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 24 : Có người tìm tới cửa

Ngày đăng: 01:21 22/04/20


Kinh nghiệm lần trước mở cửa nhìn thấy Lãnh Thần, cho nên lần này, cô không vội vàng mở cửa, đầu tiên là cầm mắt kính trên bàn trà đeo lên, sau đó đi mở cửa. 



Một lần nữa, cô nghĩ là Kiều Y một trong số bạn bè của cô, nào có thể đoán được khi đẩy cánh cửa ra, lại là một đôi đôi vợ chồng trung niên và một phụ nữ trẻ tuổi đeo kính râm.



Cô ngạc nhiên, hỏi: "Xin hỏi các người muốn tìm ai?"



"Cô chính là Hạ Thiên Vũ?" Người phụ nữ trung niên hỏi.



"Vâng, tôi là Hạ Thiên Vũ, các người?" Hạ Thiên Vũ có chút kinh ngạc hỏi.



"Hạ Thiên Vũ, tôi là Tử Hân Bình, hai người này là cha mẹ của Lãnh Thần, thế nào? Cô không mời tôi và bác trai bác gái vào nhà ngồi một chút sao?" Người phụ nữ trẻ tháo kính mát xuống, ánh mắt khiêu khích nhìn cô nói.



Lãnh Thần? Bây giờ thì cô hiểu, Tử Hân Bình chính là bạn gái của Lãnh Thần, bọn họ lại muốn diễn trò gì đây?



"Mời vào!" Ngay lập tức cô tức phản ứng và mời bọn họ vào nhà.



Cô mời bọn họ vào phòng khách, sau đó chuẩn bị lấy nước trà cho bọn họ, nhưng người đàn ông trung niên lại khoát tay, ý nói: "Không cần đâu, cô Hạ, chúng ta tới nói mấy câu thôi, sẽ không làm mất bao nhiêu thời gian của cô!"



Nghĩ tới những người này nhất định là xấu bụng, cô cũng không cần thiết giả bộ nhiệt tình, nên lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì thì các người nói thẳng vào vấn đề đi, tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện gì đáng nói đâu!"



"Cô Hạ, tôi yêu cầu cô cách xa con trai tôi một chút!” Mắt người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào cô nói.
So tiền, bọn họ có thể có nhiều tiền hơn cô sao? Thật là cười chết người mà!



Lê San thấy mấy người đó rời đi, liền đóng cửa, đi tới phòng khách, an ủi mấy câu.



Sau khi Lê San là kết thúc một vụ án, lãnh đạo cho cô nghỉ nửa ngày, nghĩ tới thật lâu chưa gặp Hạ Thiên Vũ, nên vội vàng chạy tới xem một chút, không ngờ lại nhìn thấy một màn kịch như vậy, đây không thể nói là tới sớm không bằng tới đúng dịp, may mà cô đến, nếu không thì ba người kia muốn nói thế nào cũng được. 



"San San, cũng đã lâu rồi cậu không đến đây, kết quả hôm nay đến Hoan Hoan lại đi học, nếu không Hoan Hoan nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất vui mừng." Hạ Thiên Vũ nói sang chuyện khác, San San rất vất vả mới đến được đây nói không thất vọng là sai.



"Đúng vậy, cô gái nhỏ kia không dễ nuôi nha! Gần đây có gây rắc rối gì hay không?" Mặc dù ngoài miệng Lê San nói như vậy, nhưng trên mặt lại là nụ cười sủng nịnh, hoàn toàn làm cho người ta không tin cô sẽ trách cứ.



"Rất không khéo, mấy ngày trước thật sự có đấy, hiệu trưởng còn gọi điện thoại đến đây!" Ánh mắt Hạ Thiên Vũ tiếc nuối, hình như muốn nói đều là cô quản, mà bây giờ đã gây họa rồi phải không?



"Không thể nào, mình nhớ Hoan Hoan không phải  rất nghe lời cậu sao? Có chuyện như vậy à?" Không nghĩ lời nói mò của mình vậy mà lại nói trúng, Lê San thật là có chút hối hận, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đi! 



"Tốt lắm, thật sự không chịu nổi cậu, chẳng qua là ầm ĩ nhỏ không phải như bộ dạng trời sập xuống đâu. Hoan Hoan cũng không ở nhà, đúng lúc, chúng ta đi ra ngoài đi dạo phố nha! Thuận tiện giải sầu."



Cộng thêm câu nói kế tiếp, Lê San không muốn đi cũng phải đi, giải sầu, không phải là tan bớt tức giận trong lòng mới vừa rồi sao, Tử Hân Bình cũng rất có năng lực, thật sự  hồ đồ chạy đến nhà Thiên Vũ, có phải đầu óc có chút vấn đề hay không! Lần đầu tiên cảm thấy cha mẹ Lãnh Thần thật sự có chỉ số IQ thấp, chuyện của hai tiểu bối, mà hai trưởng bối cũng muốn can thiệp.



Hạ Thiên Vũ thay xong quần áo, cầm túi xách lên hai người đi ra ngoài, đi dạo phố, tục ngữ nói không sai phụ nữ là động vật thích chưng diện nhất, cho nên thời gian hai cô gái cùng nhau đi dạo phố chắc chắn sẽ không ít, sắp đến giờ Hoan Hoan tan học rồi, lúc này hai người mới mỗi người đi mỗi ngả, một về nhà, một đón con gái về nhà.