Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu
Chương 39 : Bản thân bị tính kế
Ngày đăng: 01:21 22/04/20
"Mẹ, con muốn ngồi ở phía bên kia."
"Hoan Hoan, chọn chỗ ngồi đặc biệt à?” Buồn cười nhìn Hoan Hoan không muốn ngồi giữa mình và thầy giáo Đinh, làm sao Hạ Thiên Vũ có thể lại không biết con bé này đang suy nghĩ gì, chẳng qua là mấy ngày gần đây, con bé này thật sự biết lợi dụng cơ hội nha!
"Dĩ nhiên rồi, nói không chừng ngồi như vậy con mới sẽ không sợ nha! Thầy giáo Đinh, thầy nói có đúng hay không!" Hoan Hoan nhìn về phía Đinh Doãn Dịch nháy mắt, tỏ ý muốn phối hợp mình.
"Ừ, Hoan Hoan nói rất đúng, như vậy mới có thể mang lại sức mạnh cho Hoan." Đinh Doãn Dị rất cho Hoan Hoan mặt mũi, chỉ là trong lòng cảm thấy buồn cười đối ý nghĩ của cô bé này.
"Xem đi, mẹ ơi, thầy giáo Đinh nói con nói đúng mà." Hoan Hoan khoe khoang nhìn Hạ Thiên Vũ.
"Được rồi, Hoan Hoan nói gì cũng đúng hết, hôm nay ngày quốc tế thiếu nhi Hoan Hoan là lớn nhất, được chưa!" Không có vạch trần tâm tư nhỏ Hoan Hoan, Hạ Thiên Vũ cũng không cảm thấy Hoan Hoan có thể giở trò gì, cho dù có ngồi gần thì có thể như thế nào đây?
Hạ Thiên Vũ đổi chỗ với Hoan Hoan, thời gian tàu lượn khởi động cũng không còn nhiều, sau đó rất nhanh vang lên âm thanh máy móc khỏi động, nhắc nhở mọi người tàu lượn bắt đầu chuyển động, Hoan Hoan len lén nhìn mẹ mình và Đinh Doãn Dị, trong lòng là rất mong đợi hai người có thể phát triển ra chút gì, chỉ là nhìn dáng vẻ hai người vẫn là không có tình cảm mãnh liệt, trong lòng có chút thất vọng.
Không có việc gì không có việc gì, đợi chuyển động, mẹ nhất định sẽ rất sợ, đến lúc đó chính là cơ hội tốt nhất cho thầy giáo Đinh phát huy, hì hì, mình thật sự là thông minh nha, đến lúc đó ba mới nhất sẽ định cho mình phần thưởng.
"Hoan Hoan ngồi xuống, không nên lộn xộn." Hạ Thiên Vũ thấy Hoan Hoan vẫn còn lộn xộn, không khỏi lên tiếng cảnh cáo, thuận tiện giúp Hoan Hoan kiểm tra dây nịt an toàn buộc lại có tốt hay không.
"Được, được." Hoan Hoan rất nghe lời, chỉ là trong đầu nhỏ một phút cũng không có ngừng suy nghĩ.
"Tốt lắm, Hoan Hoan và mẹ em về nhà đi, thầy giáo cũng về nhà đây!"
"Không được, thầy giáo không tiễn Hoan Hoan và mẹ về nhà sao?" Nghe được thầy giáo Đinh phải đi, Hoan Hoan vẫn còn có chút không thuận theo, mặc dù đã tranh thủ đến thời gian hai người gặp lại sau này, nhưng có thể nhiều một chút, không thể không dùng cơ hội tốt như vậy.
"Hoan Hoan, chúng ta lái xe tới, một mình thầy giáo đi bộ đến, nếu thầy giáo đi theo chúng ta về nhà, thì làm sao thầy giáo trở về nhà của thầy được chứ?" Hạ Thiên Vũ áy náy nhìn Đinh Doãn Dị, Đinh Doãn Dị khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
"Này ••• được rồi!" Hoan Hoan bĩu môi có chút thất vọng.
"Ừ, Hoan Hoan thật biết nghe lời, lát nữa mẹ mua thức ăn ngon cho Hoan Hoan được không?"
"Tốt tốt!" Nghe đến có ăn ngon, vẻ mặt Hoan Hoan tràn đầy vui vẻ, hoàn toàn đã không có thất vọng như trước.
Đinh Doãn Dị thấy vẻ mặt này của Hoan Hoan không nhịn được nở nụ cười, thật đúng là đứa bé.
"Tốt lắm, chúng ta đi thôi!"
Ba người cùng đi đến cổng khu vui chơi cửa mới chia tay nhau, Hạ Thiên Vũ đưa Hoan Hoan đi mua rất nhiều đồ ăn vặt, sau đó Hoan Hoan mới vui vẻ trở về nhà.