Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 45 : Hoan Hoan quỷ quái

Ngày đăng: 01:21 22/04/20


Có thể chấp nhận chuyện như vậy sao? Đầu cô giống như bị chập mạch, nhưng mà lúc anh nói lời này, cô giống như là rất vui vẻ.



"Vậy chúng ta thử ở chung một chỗ đi!" Cô nhàn nhạt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói.



"Thật sao?" Anh lập tức thụ sủng nhược kinh(được yêu thương mà lo sợ).



"Thật ra thì, em cũng thích anh! Chỉ là, anh còn chưa có nghe em nói thì đã rời đi xa như vậy rồi." Cô cười tự giễu.



"Sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa." Anh nói chắc chắn.



Cô cười đến dịu dàng, trước mặt người khác, cô luôn luôn có vẻ lành lùng và máu lạnh, nhưng trước mặt anh, cô lại cười rất dịu dàng.



Hoan Hoan nhìn dáng vẻ hai người thâm tình, lấy tay che mắt: "Mẹ, con không có nhìn lén nha!"



Nghe được lời nói của Hoan Hoan, lúc này cô cảm thấy rất ngượng ngùng, may mà Dương Dịch mở miệng giải quyết Hoan Hoan.



"Hoan Hoan có thích quà chú tặng hay không vậy!" Anh cười khi thấy cô ngượng ngùng, nhưng anh cũng không nhẫn tâm làm cô quá xấu hổ.



"Thích"



"Vậy, Hoan Hoan có muốn trở về phòng nghiên cứu hay không!" Đôi mắt Hoan Hoan  đảo qua đảo lại giữa Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch lúc này mới mở miệng lần nữa: "Được ạ! Mẹ ơi, chú, con đi trước."



"Ừ, Hoan Hoan đi đi!" Anh vỗ nhẹ vào vai nhỏ của Hoan Hoan, đưa món đồ chơi trên bàn cho Hoan Hoan.



"Đúng là quỷ quái!"



"Đúng vậy, gần đây Hoan Hoan càng ngày càng quỷ quái, thật sự nên dạy dỗ tốt mới được, nếu không lại muốn gây rắc rối cho em nữa!" Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hoan Hoan vui sướng chạy đi, Hạ Thiên Vũ không khỏi bật cười, chỉ vì một món đồ chơi nhỏ mà đã bị mua chuộc. 



"Không sao, đứa bé chính là ham chơi, trưởng thành sẽ tốt hơn, đứa bé như vậy mới vui vẻ nha! Em phải để cho tuổi thơ của Hoan Hoan vui vẻ chứ đừng biến thành tuổi thơ đau thương!” Trêu ghẹo nhìn cô, trong lòng tràn đầy vui mừng khi cô đồng ý làm bạn gái của mình. 



"Đâu có, anh không sợ sau này con bé trưởng thành sẽ bướng bỉnh chết à!"



"Vậy sau này anh đến dạy, là tốt." Trên mặt của cô xuất hiện mây hồng lần nữa, đây là nói sau này muốn làm ba của Hoan Hoan sao?
“Tại sao anh luôn nhìn em? Em cũng không phải là bữa trưa của anh!" Cô lẩm bẩm.



Dương Dịch không khỏi cười: "Nhưng, anh muốn biến em thành bữa ăn chính cả đời.” 



Cô buồn bực nhìn về phía Dương Dịch, lặp lại những lời này, một lúc lâu mới hậu tri hậu giác hiểu ra, vì vậy, sắc mặt trở nên hồng: "Dương Dịch."



Cẩn thận nhìn Hoan Hoan bên cạnh, cô bé vẫn nghiêm túc ăn cơm ở đó, trong lòng lúc này mới yên tâm, ánh mắt cũng là cảnh cáo cắt Dương Dịch một cái, Dương Dịch rất là thức thời ngậm miệng lại.



Cũng là lòng anh quá nhanh, thế nhưng quên mất còn có Hoan Hoan ở đây, nếu Hoan Hoan không có ở đây thì tốt biết mấy.



Hoan Hoan giả vờ như nghiêm túc ăn cơm, chỉ là trong lòng cũng sớm đã so sánh hai người Đinh Doãn Dị và Dương Dịch, cuối cùng kết luận, vẫn là chú Dương Dịch tốt hơn, nếu mẹ có thể gả cho chú, nhất định có thể hưởng phúc, vì vậy Hoan Hoan rất nghiêm túc giả vờ là người trong suốt.



Nhưng lại quên mất, rốt cuộc là ai ở một bên nhảy lên khiến cho Đinh Doãn Dị vào trong game đến gần Hạ Thiên Vũ, là ai luôn nói với Đinh Doãn Dị là Hạ Thiên Vũ tốt như thế nào, là ai ép Đinh Doãn Dị và Hạ Thiên Vũ đến gần bồi dưỡng tình cảm, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Dịch thì tất cả mọi thứ đó, đều bị Hoan Hoan vứt ra sau đầu.



Một bữa cơm ăn yên lặng, sau khi dọn dẹp xong, hai người bắt đầu trò chơi lần nữa.



Đôi khi suy nghĩ, cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ. Rõ ràng thích lẫn nhau, rõ ràng có thể ở bên nhau, nhưng không có ai nói ra điều đó, đợi cho đến thời gian rất lâu sau đó, ngay cả có nhiều ngoài ý muốn như vậy, và một lần nữa gắn lại với nhau.



Hạ Thiên Vũ thao tác nhân vật trong game, có chút ngây ngẩn.



Dạ Diệc Hàn = Sun = Dương Dịch, cũng giống như cô đang nằm mơ vậy. 



Cô cười tự giễu, quay đầu lại, lắng nghe tiếng nói bên ngoài cửa. 



"Thoát khỏi game đi, còn hai tiếng nữa bắt đầu buổi tụ hội đấy." Giọng Dương Dịch truyền đến.



"Đến đây." Cô trả lời, logout khỏi trò chơi rồi tắt máy vi tính, sau đó mở cửa, đi ra ngoài.



Dương Dịch tựa vào trên ghế sa lon, dáng vẻ lười biếng, thấy Hạ Thiên Vũ ra, lúc này mới đứng dậy.



"Thay quần áo đi!" Dương Dịch đi tới, vòng quanh cô quay một vòng, lúc này mới từ từ mở miệng.