Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu
Chương 53 : Quà sinh nhật kinh – Hỉ (ngạc nhiên – Vui mừng)
Ngày đăng: 01:22 22/04/20
Edit: Sun520 - DĐLQĐ
"Hoan Hoan, ngày mai chúng ta không đi ra ngoài chơi có được hay không!" Nói một hơi, trên mặt Hạ Thiên Vũ là dáng vẻ muốn anh dũng hy sinh.
"Cái gì? Mẹ, chúng ta không phải nói ngày mai muốn ra ngoài chơi sao! Không được, không được, không thể như vậy." Hoan Hoan không quan tâm trong tay mình còn cầm sách, vội nắm quần áo của cô, với dáng vẻ nếu ngày mai không đi thì tối nay cô đừng nghĩ ngủ được.
"Hoan Hoan, mẹ có việc cần xử lý gấp nha, chuyện này là Dì Hai con đặc biệt giao phó, nếu làm không xong mẹ sẽ nói với Dì Hai là do Hoan Hoan đó." Nhìn thấy dáng vẻ Hoan Hoan quả nhiên không thuận theo, Hạ Thiên Vũ đẩy toàn bộ lỗi đến trên người chị Hai mình, thật ra thì vốn cũng chính là lỗi của chị Hai mà, thuận tiện còn phải uy hiếp tiểu tổ tông này, hai bút cùng vẽ (tiếp cận theo hai hướng), lúc này có tác dụng rồi!
"Không được, con không quan tâm, làm sao mẹ có thể nói là tại con chứ, dù sao con cũng là con gái của mẹ đó, tại sao có thể đối với con như vậy, con không quan tâm, ngày mai mẹ phải đi cùng con ra ngoài chơi." Làm Hạ Thiên Vũ không có nghĩ tới chiêu hai bút cùng vẽ này thế nhưng không có tác dụng chút nào, ánh mắt không tự chủ nhìn xem Ly San đang làm gì, lúc này Hạ Thiên Vũ rất muốn cầu cứu, nhưng lúc này Ly San làm cho chén và dĩa chén va chạm vào nhau vang lên âm thanh đặc biệt, như cố ý nói với Hạ Thiên Vũ, cô rất bận rộn.
Ly San cũng không nhìn lại, cô chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục dụ dỗ.
"Hoan Hoan, hay là mẹ nhờ dì San dẫn con đi chơi có được không? Con có thể mang theo thầy giáo Đinh." Hừ, Ly San cậu không có đạo đức, nhìn xem mình kéo cậu xuống nước như thế nào.
"Không muốn, con chỉ muốn mẹ." Nói xong, trong ánh mắt Hoan Hoan giống như đang tụ tập nước mắt.
"Hoan Hoan, đừng khóc, dì San cũng giống như mẹ thôi, ngày mai con có thể tự mình đi đến nơi mà con muốn! Vẫn có người đi cùng với con mà!"
"Không giống nhau, không giống nhau, mẹ và dì San không giống nhau, tại sao mẹ và dì làm như vậy?" Hoan Hoan đưa tay nhỏ bé che mặt, làm bộ như lau nước mắt, cái tay còn lại vẫn lôi kéo quần áo của Hạ Thiên Vũ.
Hừ, mẹ thật là xấu, mỗi lần đều lừa gạt Hoan Hoan, Hoan Hoan không quan tâm trước đó mẹ đã đồng ý rồi, với lại Hoan Hoan muốn mẹ và thầy giáo Đinh ở chung một chỗ, nếu biến thành dì San thì làm sao có thể giống nhau!
Hoan Hoan thấy cô thật nóng nảy, biết mình dùng chiêu này có hiệu quả, ra sức nặn ra nhiều nước mắt một chút.
Hạ Thiên Vũ không trả lời Hoan Hoan, bản chất không phải giống nhau sao? Làm sao lại không giống nhau.
"Hoan Hoan, con ngoan ngoãn nghe lời có được hay không, chờ mẹ trở lại con muốn đi chơi thế nào cũng được, có được hay không!"
"Mẹ thật xấu xa, chuyên môn lừa gạt Hoan Hoan." Cái này hay, vì vậy sau này có thể đổi nhiều lần, cho nên có thể làm cho thầy giáo Đinh tiếp xúc với mẹ nhiều một chút, hì hì.
"Làm sao có thể chứ, mẹ thật sự không lừa gạt Hoan Hoan, mẹ bảo đảm về sau chỉ cần không ảnh hưởng học tập, Hoan Hoan muốn đi ra ngoài thế nào cũng có thể, được không! Lúc này mẹ nuốt lời thật sự là chuyện đột nhiên xảy ra, nếu không mẹ chắc chắn sẽ không lừa gạt Hoan Hoan."
Nghe cô nói như vậy, lúc này Hoan Hoan mới ngẩng đầu lên, Hoan Hoan cố ý bôi loạn nước mắt trên mặt: "Vâng, Hoan Hoan còn muốn ăn ngon."
"Được được, ăn ngon, ngày mai bảo dì San dẫn con đi mua được không?" Cuối cùng thì tiểu tổ tông cũng yên tĩnh rồi, cô thở ra một hơi, lại hoàn toàn không nghĩ tới cô đi vào cạm bẫy của Hoan Hoan, nhân tiện còn tặng kèm rất nhiều đồ ăn vặt, chỉ là tâm tư của một đứa trẻ, người lớn chưa chắc có thể đoán được.
"Được rồi, nhìn con khóc kìa, chúng ta nhanh đi rửa mặt, ngày mai ngoan ngoãn ở chung một chỗ với dì San, biết không?"
"Ừm ••• ừm." Hoan Hoan đáp lời trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.
Cuối cùng Hoan Hoan cũng ngoan ngoãn đi theo Hạ Thiên Vũ rửa mặt, sau đó lên giường ngủ.
"Wow, Tiểu Vũ nhanh như vậy mà đã dỗ Hoan Hoan rồi sao, có tiến bộ nha!” Lúc này, Ly San đã rửa chén xong, cô đang ngồi trên ghế sa lon, xem ti vi.
"Mình đã nói với cậu mà cậu không giúp một tay, ngày mai bắt đầu giao Hoan Hoan cho cậu, nhớ phải cho con bé ăn đồ ăn ngon, mình đã đồng ý với con bé rồi, về phần xuất lực dĩ nhiên chính là cậu cái người bỏ của chạy lấy người này." Cô bảo Ly San đi sang ngồi một chút, cô cũng ngồi ở trên ghế sa lon.
Dạ Diệc Hàn: Chán sống rồi đúng không! Tôi không muốn người thứ tư biết chuyện này!
Khí Vũ Hiên Ngang nhất thời im lặng, anh đây còn không có chán sống nha, anh còn muốn sống thêm mấy năm nữa nha, anh khóc à!
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào căn phòng, cô mở mắt ra lại cảm thấy đầu rất đau, một cái tay vỗ vỗ cái trán, một cái tay khác chống đỡ bò dậy, sau đó mở mắt ra, một căn phòng đầy xa lạ, dọn dẹp rất sạch sẽ, giường hai người rất lớn, ga giường trắng tinh, bên cạnh có cái bàn, bày một máy Laptop, nhất định không phải khách sạn, đây là đâu chứ, vì vậy cô cố gắng nhớ lại.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bị mở ra, Dương Dịch đi vào.
"Đã tỉnh rồi sao?" Anh khẽ mỉm cười nói, đi thẳng tới bên giường, ngồi ở bên giường, nhìn cô.
Cô có chút kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, hình như là cô gọi anh đến đón, không ngờ cô say như vậy, người đầu tiên nghĩ đến lại là Dương Dịch, hay là bởi vì đây là hành phố S!
Lắc đầu một cái, cô bỏ qua chuyện nghĩ trong đầu sang một bên.
Anh vẫn đẹp trai như vậy, lúc mỉm cười vẫn ấm áp như vậy, lúc không cười cũng đẹp như vậy, không giống với Lãnh Thần, Lãnh Thần là người lạnh lùng, sự lạnh lùng có lúc sẽ cho người sinh ra ngần ngại, thế nhưng nháy mắt chính là thuốc giết cô, cho dù là độc dược, cô cũng sẽ không chút do dự uống vào, đó chính là sự mê hoặc vô hình.
"Làm phiền anh rồi!" Cô nói có chút ngượng ngùng.
"Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng, em rời giường nhanh lên một chút! Anh chờ em ăn sáng đó, em tắm trước đi." Anh mỉm cười nói, đối với bà xã phải làm những chuyện như vậy.
Cô nhìn anh, đột nhiên cảm thấy giống như tất cả đều là đáng giá, vì vậy mà cô mỉm cười, nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Anh cũng có chút sửng sốt, là bị nụ cười của cô làm cho kinh ngạc rồi!
Anh thấy rõ ràng ánh mắt của cô, khi cô nhìn anh, trong con ngươi trong suốt hấp dẫn anh, giống như ngàn ngôi sao trên bầu trời đêm, giống như nước hồ thật sâu, làm cho người ta liếc mắt nhìn đã lún xuống dưới rồi.
"Bà xã, em đừng nhìn anh như vậy, anh sợ mình không nhịn được sẽ ăn em đấy! Không ngờ sinh nhật anh là lúc em khiến cho anh ngạc nhiên và vui mừng như vậy, thật là làm cho anh vừa mừng vừa sợ!" Anh không nhịn cười được.
Anh cười giống như có sức cuốn hút vậy, cô cũng bất giác mỉm cười, dời chăn trong đi, chuẩn bị rời giường.
Say cả đêm, cô cho đến bây giờ vẫn có chút cảm thấy vô lực, vừa định rời giường, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nắm chăn, lúc này cô nghĩ may mà mình chậm một bước, thật là may mắn mà.
"Thế nào?" Anh nhìn hành động của cô có chút không hiểu.
Cô có chút quẫn bách, ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Sau khi anh vào cửa em vui mừng nên quên mất!"
"Quên cái gì?" Anh càng thêm không hiểu, có quên đồ vật gì đó rồi sao? Không có chứ!
Cô không biết mở miệng làm sao, đối diện với đôi mắt anh, vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Lát nữa, em nghĩ anh nên giặt cái chăn này đi!"
Anh nhìn cô, sau đó mới phản ứng được, không nhịn được cười.
"Em đây lúng túng, mà anh còn cười được!"
"Anh đi ra ngoài trước, em tắm đi, chờ anh trở lại." Anh không cười nữa, đứng dậy đi ra cửa.