Châm Phong Đối Quyết
Chương 100 :
Ngày đăng: 15:34 30/04/20
Cố Thanh Bùi không chịu nổi loại ánh nhìn đay nghiến này của Nguyên Dương, hắn chạy trối chết. Nguyên Dương vẫn luôn dùng ánh mắt đỏ rực trừng trừng nhìn hắn, nhưng không có ngăn cản hắn.
Ý niệm giả dối duy trì hai tháng nay của hai người rầm rầm sụp đổ, Cố Thanh Bùi rốt cục hiểu được, hắn vẫn chưa bước được ra. Mà Nguyên Dương, cũng vậy.
Chẳng qua, Nguyên Dương đã thay đổi, có sự nghiệp, có bạn gái, có rất nhiều thứ trước kia không có, hết thảy của Nguyên Dương đều đang biểu thị y đã bắt đầu hướng tới một cuộc sống hoàn toàn mới, mà bản thân thì cái gì cũng chẳng hề thay đổi, so với Nguyên Dương còn bị động hơn nhiều.
Nguyên Dương còn thích hắn sao?
Cố Thanh Bùi nghĩ đến một đống ảnh chụp trộm kia, da đầu có chút tê dại.
Thái độ của Nguyên Dương, thật sự không quá giống với thích, song lại tựa như vẫn luôn canh cánh trong lòng muốn trả thù, hắn không ngờ rằng Nguyên Dương hai năm nay, là mang theo mối hận đối với hắn mà vượt qua.
Hắn đã từng thiết tưởng vô số khả năng hai người gặp lại sau hai năm, nhưng một cái cũng chẳng hề đoán trúng.
Nguyên Dương hiện tại lấy tư thái đi săn hùng cứ trên đỉnh đầu hắn, lúc nào cũng giám thị hắn, tạo áp lực vô hình cho hắn. Hắn không biết Nguyên Dương đến tột cùng muốn làm gì, cũng không biết Nguyên Dương đến tột cùng đến khi nào sẽ hạ thủ.
Nguyên Dương hiện tại, so với anh chàng ngốc hai năm trước chỉ biết hành sự lỗ mãng, còn lợi hại hơn nhiều.
Cố Thanh Bùi về đến nhà, trong nháy mắt đóng cửa phòng lại, mới cảm giác được một tia an toàn.
Hắn còn chưa qua cơn say, vừa rồi bị Nguyên Dương chọc giận, hiện tại cảm giác càng thêm bốc lên, hắn lao vào tắm nước lạnh, lúc này mới cảm thấy đầu hạ nhiệt.
Nhào đầu lên giường, Cố Thanh Bùi một chút cũng không muốn động đậy.
Ttrong đầu hắn có quá nhiều sự tình, của công ty, của Nguyên Dương, không có cái nào có thể giải quyết thuận lợi, điều này làm cho hắn không khỏi phiền muộn trong lòng.
Hắn cầm lấy điện thoại, tính toán gọi cho trợ lý, hỏi một chút bên Vị Thủy khi nghe được tin tức hắn "Sinh bệnh" có phản ứng gì, có chênh lệch thế nào với sự mong đợi của bọn họ.
Nói chuyện vài phút, thấy ý tứ đối phương là tạm thời tin tưởng, ngày ký hợp đồng cũng dời lại một tuần.
Có một tuần, cũng có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
Mới vừa cúp điện thoại, một dãy số xa lạ liền gọi đến.
Sau khi Cố Thanh Bùi tiếp điện, bên kia truyền đến một thanh âm nam không ra nam nữ chẳng ra nữ, rất khó nghe, cảm giác như đang bịt mũi nói, "Alo, Cố Thanh Bùi phải không?"
Trong lòng Cố Thanh Bùi lập tức nảy lên cảnh giác, bằng hữu của hắn đều là đàn ông trưởng thành, không có ai lại thấp kém đến mức giở cái trò đùa giỡn vô vị này.
Cố Thanh Bùi nghi hoặc vài giây, đột nhiên chú ý tới cửa đang khép hờ, không khóa.
Cố Thanh Bùi do dự vài giây, vẫn là đẩy cửa đi vào. Ngoài ý muốn chính là, trong phòng có người, hơn nữa có đến năm sáu người, đang song song giằng co, không một ai lên tiếng.
Cố Thanh Bùi liếc mắt liền nhìn thấy Nguyên Dương ngồi trên sofa cùng hai người đàn ông vạm vỡ bên cạnh kia.
Dẫn đầu bên kia hẳn là đại ca xã hội đen, còn kẻ bịt miệng trói gô cổ, chính là gã bảo vệ.
Cố Thanh Bùi quét mắt nhìn người nọ một cái, quả thật có vài phần quen mắt.
Hắn sau phút kinh ngạc ban đầu, chốc lát liền khôi phục bình tĩnh, hắn nhìn nhìn Nguyên Dương, lại nhìn nhìn những người khác, "Vụ gì đây."
Đại ca kia chỉ vào Nguyên Dương, "Cố tổng, y nói mình là bằng hữu của ngài, bảo chúng tôi đưa người giao cho y xử lý, ngài có quen biết y không?"
Đâu phải chỉ là quen biết. Cố Thanh Bùi cười khổ trong lòng.
Hắn gật gật đầu, "Người quen."
Đại ca kia nhún vai, "Ok, vị này nhìn cũng không dễ chọc, người chúng tôi đã bắt được, hiện tại giao cho ngài. Ngài xử trí thế nào, xin cứ tự lo liệu, không có việc gì, tôi xin đi trước."
Cố Thanh Bùi cười cười, từ trong túi lấy ra một phong bì, nhét vào trong tay đại ca kia, "Vất vả cho các anh em rồi."
Người nọ nhếch miệng cười, "Khách khí gì chứ." Nói xong nhận lấy phong bì bước đi.
Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương nhìn nhau. Cố Thanh Bùi mở miệng nói: "Chuyện này để tự tôi xử lý, cậu đi đi."
Nguyên Dương nhíu mày nói: "Chuyện này, tôi vĩnh viễn chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Không cần." Cố Thanh Bùi không để ý đến y, ngồi xổm xuống trước mặt gã bảo vệ kia, kéo mảnh vải bịt miệng gã ra, "Hiện tại có phải có thể nói chuyện được rồi không?"
Trên trán gã bảo vệ nổi đầy gân xanh, xem ra cũng là hạng người không dễ dàng nhận thua, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thanh Bùi một cái, "Bố đây đã dám làm, thì cũng đếch sợ chúng mày đâu."
Cố Thanh Bùi nhíu mày, "Tôi là người văn minh, tôi có thể bàn điều kiện với anh, nhưng mà, anh chớ nên được một tấc lại muốn tiến một thước. Trung Quốc lớn như vậy, đào chỗ nào cũng ra được một cái hố chôn người, anh......"
Hắn còn chưa nói xong, Nguyên Dương đã muốn nhìn không được, tóm tay hắn lôi dậy.