Châm Phong Đối Quyết

Chương 104 :

Ngày đăng: 15:34 30/04/20


Cố Thanh Bùi trừng lớn hai mắt, hắn theo bản năng nhìn về phía lái xe. Lái xe kia ngay cả ánh mắt cũng chẳng chút liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh dị thường.



Nguyên Dương giữ lấy cằm hắn,"Tôi muốn nhìn xem, đến thời điểm ông bị làm đến chỉ biết kêu rên kia, còn có thể nói ra mấy lời khó nghe kia nữa hay không."



Cố Thanh Bùi nghiến răng nói: "Tôi nói có điểm nào sai chứ?"



"Ông nói gì cũng đều không sai. Đúng, là Nguyên Dương tôi không nên dây dưa ông, là ba mẹ tôi không quản được thân tôi. Ông hẳn phải rất đắc ý, Cố Thanh Bùi, ông vẫn luôn rất đắc ý phải không?"



Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Tôi chẳng có gì để mà đắc ý cả. Chuyện người Nguyên gia các cậu làm ra với tôi, đủ để tôi ghê tởm cả đời, cậu thực sự tưởng rằng ai cũng thèm muốn cái bộ dạng này của cậu sao?"



"Bất kể ông có ưa thích hay không, cũng không nên nói thẳng trước mặt ba mẹ tôi." Điều Nguyên Dương vốn muốn để ba mẹ y thấy, là hắn cùng Cố Thanh Bùi vấn vương không dứt, căn bản vô pháp tách ra. Y không ngờ rằng Cố Thanh Bùi luôn luôn nói chuyện có chừng có mực, hơn nữa còn có chút sợ sệt ba y, thế nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy, khiến cho một trong những mục đích mang Cố Thanh Bùi tới của y triệt để thất bại.



Y không có cách nào không giận dữ, nghĩ đến Cố Thanh Bùi dùng ngữ khí mỉa mai nói về chuyện giữa bọn họ, y liền tức giận đến toàn thân phát run, hận không thể một hơi cắn chết Cố Thanh Bùi!



Cố Thanh Bùi biết rõ tính cách Nguyên Dương không nên kích động, nhưng lại chẳng thể bảo trì bình tĩnh, hắn sớm đã thấy rõ, từng bước thoái nhượng không đổi được sự thu liễm của Nguyên Dương. Chính là gió bão ấp ủ trong mắt Nguyên Dương vẫn như cũ làm cho hắn kinh hãi.



Thời điểm Nguyên Dương đem Cố Thanh Bùi lôi vào phòng, đẩy ngã lên sofa, Cố Thanh Bùi một chút cũng không hoài nghi Nguyên Dương là thực sự hành động.



Ngọn lửa phẫn nộ bập bùng trong mắt Nguyên Dương càng lúc càng hừng hực, biểu tình có một tia dữ tợn.



Cố Thanh Bùi giận dữ quát: "Nguyên Dương, đừng có làm càn!"



Nguyên Dương giật ca vát, thô bạo đem tay Cố Thanh Bùi trói lên đỉnh đầu, đè nặng lên ngực hắn, cúi đầu dùng sức hôn khóa môi lại.



Cố Thanh Bùi dùng chân liều mạng đạp lên đùi Nguyên Dương mấy cái, song bởi vì vấn đề góc độ, chung quy không có lực mấy. Nguyên Dương duỗi tay, ác ý tóm lấy bảo bối của Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi rên lên một tiếng, chân lập tức mềm nhũn.



Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn, bức bách hắn mở miệng, bá đạo mà đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng Cố Thanh Bùi, càn quét từng tấc trong khoang miệng kia. Bàn tay còn lại kéo khóa quần Cố Thanh Bùi xuống, ngón tay cách quần lót đùa nghịch phần thịt mềm nơi hạ thân Cố Thanh Bùi.



Cố Thanh Bùi bị hôn đến không thở nổi, hắn mơ hồ không rõ nói: "Nguyên Dương, đồ khốn kiếp, ngoại trừ cương ra, cậu còn có thể làm gì chứ."



Nguyên Dương một phen xé mở áo sơmi hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi còn có thể khiến ông chủ động nâng mông dán sát vào tôi."



"Ư a......" Cố Thanh Bùi khẽ kêu một tiếng, mắt thấy Nguyên Dương đem viên thịt nhỏ trước ngực mình ngậm vào miệng.



Nguyên Dương dùng răng nanh nhẹ nhàng nghiền cắn viên thịt màu nâu, đồng thời sử dụng đầu lưỡi thần tốc quét qua lại. Cố Thanh Bùi mẫn cảm cong thân, nỗ lực muốn vùng khỏi sự đùa bỡn của Nguyên Dương, song lại khiến bản thân hoàn toàn dâng đến miệng Nguyên Dương.



Nguyên Dương đối với đầu ngực đáng thương kia vừa liếm lại cắn, tay kia vuốt ve lôi kéo viên thịt còn lại. Hai điểm trước ngực Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương đùa nghịch đến cương lên, sung huyết nở căng, màu nâu mang theo điểm hồng nhạt, nổi bật trên làn da trắng nõn của Cố Thanh Bùi, vô cùng quyến rũ.



Cố Thanh Bùi vặn vẹo thân mình chẳng thể trốn tránh, Nguyên Dương liếm ngực hắn đến ướt đẫm, mãi đến đi chơi đủ mới buông hắn ra.



Nguyên Dương đứng dậy, liếm liếm môi, trêu tức nói: "Cố tổng toàn thân trên dưới đều mẫn cảm như vậy, liếm chỗ này thôi mà cũng có phản ứng." Y ác ý dùng đầu ngón tay búng viên thịt dựng đứng sung huyết.



Sắc mặt Cố Thanh Bùi hiện sắc hồng nhạt, lửa dục của hắn đã muốn bị Nguyên Dương nhen nhóm, hơn hai năm qua cho tới bây giờ hắn không được nếm trải tình dục chân chính thỏa mãn tràn trề. Tại phương diện này, hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân, hắn không phải không muốn có trải nghiệm đẹp, cũng không phải chẳng thể tìm được người khác, chỉ vẻn vẹn bởi vì cho dù hắn tìm đến ai, cũng đều không phải là Nguyên Dương.



Lúc này những hình ảnh tình sắc có liên quan đến Nguyên Dương trong đầu hắn, xuất hiện từng hình một, hắn đã hình dung không nổi làm tình cùng Nguyên Dương là tư vị như thế nào, hắn chỉ biết rằng hắn luôn luôn trầm mê đến quên mình.



Thân thể hắn khát vọng Nguyên Dương, khát vọng trải nghiệm tình ái điên cuồng Nguyên Dương mang lại cho hắn, từ trước kia cho đến bây giờ, điểm này hắn chẳng thể lừa được bản thân.



Thế nhưng lý trí nói với hắn làm như vậy là sai lầm, hơn nữa còn mang lại cho hắn phiền toái vô tận. Hơn hai năm trước hắn rời đi, là để tách khỏi Nguyên Dương, chứ không phải vì một màn ngày hôm nay, bằng không lúc trước hắn có đi hay không, còn có nghĩa lý gì nữa?



Song bất kể hắn có nguyện ý hay không, Nguyên Dương hiển nhiên không tính toán buông tha hắn.



Nguyên Dương lột quần hắn, khiến cho tính khí đã muốn cương lên bị quần lót bao phủ của Cố Thanh Bùi phô bày trước mặt mình.



Nguyên Dương lấy ngón tay chọc chọc tính khí bán cương, lộ ra một nụ cười ác liệt.



Ánh mắt Cố Thanh Bùi có chút đỏ vằn, hắn khàn khàn giọng nói: "Nguyên Dương, muốn làm thì mẹ nó làm nhanh lên, nếu không thì buông tôi ra."



Nguyên Dương từ cao nhìn xuống hắn, "Cố tổng, tôi coi đây như lời mời của ông.", nói xong, chợt giật quần lót hắn xuống.



Cố Thanh Bùi quay mặt đi, thân thể bởi vì hưng phấn cùng khẩn trương mà khẽ run rẩy.



Nguyên Dương không chút khách khí mở rộng đùi hắn, để một chân hắn gác lên phần tựa lưng trên sofa, kéo gối dựa đến, kê dưới hông Cố Thanh Bùi. Cửa ngõ hạ thân Cố Thanh Bùi mở rộng, cúc huyệt lâu không "Sử dụng" thoáng co rụt lại trong không khí.



Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi mở rộng hai chân nằm trước mặt y, huyết dịch toàn thân đều sôi trào mạnh mẽ, hình ảnh này y đã mơ tưởng hơn hai năm, ngẫm đến hiện tại hận không thể đem Cố Thanh Bùi nuốt từng miếng vào trong bụng.



Y cầm lấy căn thịt của Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng ma xát đôi lần, Cố Thanh Bùi bất giác cong thắt lưng cọ vào lòng bàn tay y, bởi vì hai tay bị trói, hắn chỉ có thể dựa vào sự vuốt ve đùa giỡn của Nguyên Dương để tiết hỏa.
Cố Thanh Bùi cười nhạo một tiếng, "Cậu cũng không để cho tôi thất vọng, một tay ôm bạn gái, một tay lôi tôi lên giường, còn ảo tưởng dựa vào ba món kỹ thuật giường chiếu tệ hại kia chế ngự tôi. Sự ngu ngốc của cậu quả không khác biệt nhiều lắm so với tưởng tượng của tôi."



Ánh mắt Nguyên Dương lạnh như băng, "Cố Thanh Bùi, cái miệng này của ông, tôi sớm muộn gì cũng sẽ chặn kín lại."



Cố Thanh Bùi cúi đầu ăn cơm, ánh mắt thường xuyên liếc đến tấm hình Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn ôm nhau cười, trong lòng nổi lên đau đớn không thôi.



Hai người trầm mặc dùng bữa, không khí lưu động trong không gian lại chẳng hề hòa hoãn đi bao nhiêu.



Cố Thanh Bùi ăn xong, hỏi: " Quần áo tôi đâu."



"Trong máy giặt."



"Cho tôi mượn một bộ quần áo."



"Tôi còn chưa nói là ông có thể đi."



"Sao hả? Lại muốn nhốt tôi nữa ư?"



"Chuyện quỹ tín dụng, tôi muốn nói chuyện với ông."



Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống, "Cậu nói đi."



"Ngày mai tôi sẽ đem tư liệu chi tiết hơn gửi cho ông, ông chỉ cần xem thôi, cứ biết là tôi không có lừa ông. Hơn hai ngàn mẫu đất kia của ông, chí ít có thể đảm nhiệm 20%  cổ phần công ty, lại thêm tôi bên này bỏ vốn, chúng ta liên hợp lại có thể nắm được cổ phần khống chế."



Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, "Thứ nhất, tôi hiện tại thiếu tiền, nếu đem khối đất này sung vào cổ phần công ty, thì lại phải dùng tài sản khác điều vốn một lần nữa, như vậy sẽ kéo dài thời gian rất lâu, đối với đầu tư sau này của tôi sẽ bất lợi. Thứ hai, cậu muốn thông qua thủ đoạn gì để lấy được quyền khống chế cổ phần từ trong tay Nguyên đổng vậy?"



"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho ông vay tiền, phần hợp đồng chỉ cần ông ký, bốn trăm vạn buổi chiều sẽ vào tài khoản, số còn lại, ông có thể tiếp tục nghĩ biện pháp, tôi tin ông sẽ không bị chút khó khăn ấy gây khó dễ.  Còn về vấn đề thứ hai, ông không cần lo lắng, tôi tự có biện pháp." Biểu tình của Nguyên Dương thực tự tin, cơ hội ngàn năm có một như vậy, y không cho rằng Cố Thanh Bùi sẽ cự tuyệt, Cố Thanh Bùi là người làm ăn thành công, chuyện riêng cho tới bây giờ chưa từng ngăn cản được bước chân của hắn, giả như không có sự kiên quyết này, hai người chỉ e đã chẳng thể đi đến ngày hôm nay.



Nguyên Dương nghĩ đến đây, trong lồng ngực trào lên bi thương.



Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Điển này không thảo luận trước, tôi hỏi cậu vấn đề thứ hai, là vì cái gì lại muốn tìm tôi hợp tác."



Nguyên Dương nhìn hắn thật sâu, "Ông cho là vì gì đây."



"Tôi không biết, cậu nói rõ ràng coi." Cố Thanh Bùi chẳng hề chớp mắt nhìn y.



Nguyên Dương vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, "Tôi muốn cùng với ông nắm cổ phần khống chế sản nghiệp mà ba tôi một tay lập nên, ông nói là vì sao đây."



Trái tim Cố Thanh Bùi run rẩy, "Nguyên Dương, nói rõ đi."



Nguyên Dương xoay mặt đi, trong mắt mang thất vọng nồng đậm, song không muốn để Cố Thanh Bùi nhìn được, "Nếu ngay cả điều này ông cũng nghĩ không thông, vậy ông hiện tại không cần biết, tôi sớm muộn gì cũng sẽ khiến ông biết."



Y sẽ không nói cho Cố Thanh Bùi biết, bản thân trong lòng có bao nhiêu khát vọng, cho đến tận khi y có thể quét sạch tất cả chướng ngại của con đường phía trước, khiến Cố Thanh Bùi một ngày nào đó rốt cuộc tìm không ra lý do nào cự tuyệt y nữa mới thôi.



Cố Thanh Bùi thoáng trầm mặc, rốt cục nhịn không được hỏi: "Trên báo nói cậu cuối năm sẽ đính hôn, thật sự chúc mừng cậu."



Nguyên Dương nhíu mày, yên lặng nhìn hắn, rốt cục thành công bắt giữ được một tia dị sắc trong ánh mắt Cố Thanh Bùi, trong lòng vui sướng, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, cười khẽ nói: "Nếu thời điểm tôi đính hôn có mời ông, thì ông sẽ dự tiệc chứ."



Cố Thanh Bùi ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đâu chỉ đính hôn, tiệc kết hôn, tiệc mừng con đầy tháng, chỉ cần cậu mời, tôi nhất định tham dự, còn tặng cậu cả bao lì xì lớn nữa." Hắn nói xong liền đứng lên, "Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây."



Nguyên Dương kéo cánh tay hắn lại, xoay bờ vai hắn, nhìn ánh mắt hắn.



Hai mắt Cố Thanh Bùi thực bình tĩnh, cảm xúc che dấu đến vô cùng tốt.



Nguyên Dương nhìn hồi lâu, giễu cợt  nói: "Sẽ có một ngày, nhất định ông không thoát được đâu."



Cố Thanh Bùi hất tay y ra, vào nhà tìm một bộ quần áo của Nguyên Dương, hơi có chút rộng, bất quá miễn cưỡng mặc được. Hắn thay quần áo, cầm lấy đồ của mình, đi về phía cửa.



Nguyên Dương theo hắn đi tới cửa, nhịn không được từ sau lưng ôm lấy hắn, tỏ vẻ lẳng lơ nói bên tai Cố Thanh Bùi: "Nếu Cố tổng tối qua cũng rất thích, vậy chúng ta có thể giống như trước đây, giải quyết một chút cho nhau hay không."



Cố Thanh Bùi nhớ lại hai ba năm trước, bọn họ cũng là bắt đầu từ " Giải quyết cho nhau", kết quả sau lại diễn biến thành cái gì đó, người thông minh, không nên để lịch sử tái diễn.



Hắn đẩy tay Nguyên Dương, nhàn nhạt nói: "Không thể." Nói xong mở cửa bước đi.



Nguyên Dương dõi theo bóng dáng Cố Thanh Bùi rời đi, âm thầm xiết chặt nắm tay.