Châm Phong Đối Quyết
Chương 106 :
Ngày đăng: 15:34 30/04/20
Cố Thanh Bùi là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thời điểm hắn mở to mắt, phát hiện trước mắt một mảnh tối đen, chỉ có một chút ánh trăng lọt vào từ ngoài cửa sổ, giúp hắn miễn cưỡng có thể thấy rõ bản thân vẫn đang ở phòng khách.
Hắn đã ngủ, hoặc là nói đã sốt ngất đi. Hắn cảm giác thân thể giống như bị tảng đá đè nặng, nặng đến ngay cả ngón tay hắn đều nâng không nổi, đầu cũng đau đến tựa như muốn nứt ra. Hắn miễn cưỡng vươn tay mò lấy di động trên bàn trà, ấn phím tiếp điện, "Alo?"
Thanh âm ra khỏi miệng, khàn khàn khô khốc.
Nguyên Dương bên đầu kia nghe thấy âm thanh đó, những lời muốn nói liền nghẹn lại, trong lòng căng thẳng, "Ông sao vậy?"
"Bị cảm thôi." Cố Thanh Bùi hữu khí vô lực nói, "Mang ít thuốc đến cho tôi đi."
"Đợi tôi." Nguyên Dương quyết đoán treo điện thoại, cầm chìa khóa, ngay cả quần áo cũng chưa thay, xỏ dép lê lao đi.
Cố Thanh Bùi thở hổn hển, đầu choáng váng một trận, mơ mơ màng màng lại thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, chuông cửa vang lên, một tiếng tiếp một tiếng, phi thường dồn dập.
Cố Thanh Bùi bị âm thanh kia phiền muốn chết, hắn dùng hết sức bình sinh* bò dậy khỏi sofa, liêu xiêu lảo đảo đi đến trước cửa, mở cửa ra.
*Nguyên văn: 吃奶的劲儿 (cật nãi đích kính nhân): Thấy phần dịch tiếng Anh ghi là "summon all oneself streng" nên mình để thế kia luôn.
Thời điểm nhìn thấy Nguyên Dương, hắn ngẩn người. Hắn đã muốn sốt đến mơ hồ, căn bản đã quên vừa mới tiếp điện thoại của Nguyên Dương, hắn căn bản không biết bản thân lúc đó nói chuyện với ai, chỉ cảm thấy bản thân cứ tiếp tục như vậy sẽ sốt đến ngu ngơ, vậy nên liền cầu giúp đỡ theo bản năng.
Nguyên Dương một phen ôm thắt lưng hắn, chống đỡ thân thể lảo đảo sắp ngã, sau đó bế ngang hắn lên, đi về phía phòng ngủ.
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, "Là cậu à."
Nguyên Dương nhìn nét đỏ hồng bất thường trên mặt Cố Thanh Bùi, trong lòng bốc lên một ngọn lửa, "Còn có thể là ai chứ."
Y thả Cố Thanh Bùi lên giường, chất vấn nói: "Phát sốt mà không nói cho tôi biết, nếu tôi không gọi điện thoại cho ông, ông là tính toán sốt đến chết đó hả?"
Cố Thanh Bùi quay đầu, "Rót nước cho tôi."
Nguyên Dương nhìn hắn yếu ớt, song bộ dáng vẫn không chịu yếu thế, có chút đau lòng. Y rót chén nước, nâng đầu Cố Thanh Bùi để cho hắn uống.
Cố Thanh Bùi thở dài, bộ dáng vô cùng khó chịu.
Nguyên Dương lột tây trang cứng ngắc trên người hắn xuống. Trên thân hắn đều bị mồ hôi thấm ướt, quần lót đầu đạn ẩm ướt dính sát vào thân thể, bảo bối của Cố Thanh Bùi từ bên trong gồ lên tạo nên một dấu tích nửa trong suốt hình túi. Tấm thân trắng lộ màu hồng phấn, toàn thân trải rộng ấn ký tối hôm qua Nguyên Dương lưu lại trên người hắn, bộ dáng hắn mềm nhũn nằm trên giường vô lực phản kháng, thực khiến người huyết mạch phun trào.
Ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy dưới dương quang chói mắt.
Cố Thanh Bùi mở ánh mắt nhập nhèm, cảm giác cơn sốt đã giảm đi một chút, bất quá đầu vẫn còn đau.
Hắn vừa động, Nguyên Dương liền tỉnh, nheo mắt nhìn hắn, "Tỉnh rồi hả? Khá hơn chút nào không?"
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Tốt hơn nhiều." Hắn ý thức được bản thân vẫn nằm trong lòng Nguyên Dương, đầu óc dần dần thanh tỉnh rốt cục cảm thấy một tia xấu hổ, hắn chậm rãi kéo dãn khoảng cách, "Hôm qua cậu tới lúc nào vậy?"
"Ông không nhớ à?"
"Không nhớ là lúc nào." Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Nguyên Dương kéo khóe miệng cười, "Đừng khách khí, dù sao ông phát sốt cũng là bởi vì do tôi đã làm quá tay."
Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn y, đôi mắt ướt át phối hợp với thần sắc suy yếu, làm cho cái liếc mắt này nhìn qua hoàn toàn không có sự sắc bén thường ngày của "Cố tổng", ngược lại có vài phần hương vị nũng nịu.
Khiêu khích Nguyên Dương đến hận không thể tức khắc lột quần áo hắn ra.
Cố Thanh Bùi trở mình, "Tôi muốn uống nước, làm cho tôi chút gì ăn đi."
Nguyên Dương nhéo nhéo mặt hắn, "Ông sai bảo tôi thuận miệng ghê nha."
Cố Thanh Bùi nói: "Không phải cậu đã nói đó sao, tôi sinh bệnh cậu phải chịu trách nhiệm, mau đi đi."
Nguyên Dương cười khẽ một tiếng, thấp giọng nói: "Ông có còn nhớ, sau khi chúng ta làm tình lần đầu tiên, ông cũng phát sốt."
Cố Thanh Bùi khẽ nhíu đầu mày, "Không nhớ."
"Ông không có khả năng quên, tôi sẽ không để cho ông quên." Nguyên Dương hung hăng ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng ngủ nữa, tôi đi làm nóng cơm."
Nguyên Dương xuống giường đi ra ngoài cửa, Cố Thanh Bùi mở mắt, nhìn bóng lưng Nguyên Dương, trong lòng trào lên nỗi xúc động khôn xiết. Thời điểm Nguyên Dương ở bên cạnh hắn, hắn không còn cảm thấy gian phòng này trống trải vắng vẻ nữa. Hắn cảm thấy cho dù ốm bệnh không dậy khỏi giường, có Nguyên Dương ở bên, thì sẽ chẳng còn gì phải lo lắng cả.
Trong hơn ba mươi năm cuộc đời hắn, hắn vẫn luôn sắm vai nam tính để người dựa vào, chỉ có thời điểm bên Nguyên Dương, hắn mới có thể ỷ lại, cũng chỉ có thời điểm bên Nguyên Dương, hắn mới cho phép bản thân nhàn hạ.
Nhiều năm như vậy, Nguyên Dương cư nhiên là người duy nhất có thể để cho hắn tín nhiệm.