Châm Phong Đối Quyết
Chương 112 :
Ngày đăng: 15:34 30/04/20
Cố Thanh Bùi sau khi về đến nhà, không biết bị chập dây nào, bật máy tính mình lên, tìm kiếm một email cũ nhiều năm trước, mở ra.
Bên trong là tấm hình của hắn bị lưu truyền ra ngoài.
Hắn bao năm nay vẫn luôn trốn tránh không muốn nhìn lại, chính là sợ ảnh hưởng đến tâm tình bản thân. Hiện tại nghiêm túc nhìn tấm hình, cảm giác nhục nhã đến đầu óc phát cuồng, gò má phát nhiệt năm đó đã không còn nữa. Có lẽ do thời gian đã qua rất lâu, đã muốn chết lặng, hoặc là tâm lý đã vượt qua được sự lo âu đối với sự kiện này, tâm tình hiện tại của Cố Thanh Bùi lại bình lặng đến vượt ngoài dự liệu của bản thân.
Nếu không phải lần này gặp phải vụ bắt cóc, hắn đối với chuyện ảnh chụp này, thật sự đã muốn phai nhạt.
Hắn tự giễu cười cười, tắt web đi.
Như vậy là tốt nhất, chỉ cần chính hắn nghĩ thoáng, kỳ thật chuyện gì cũng đều dễ dàng.
Cố Thanh Bùi ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, hắn không muốn mang cái đầu nham nhở này xuất môn, quá khó coi. Ngày thứ sáu, trợ lý cùng mấy quản lý cao cấp của hắn chạy đến nhà hắn mở họp, thuận tiện thăm hỏi luôn.
Buổi tối mấy người đang ăn cơm, di động của Cố Thanh Bùi kêu vang. Hắn cầm lên liền thấy, là Vương Tấn gọi cho hắn.
Hắn đi đến phòng ngủ tiếp điện thoại, "Alo, anh Vương."
"Thanh Bùi, tôi hỏi cậu, cậu không phải là đang cùng Nguyên Dương làm cái vụ quỹ tín dụng công nông đấy chứ?"
"Đúng vậy."
"Chỗ tôi có được chút tin tức, cảm thấy nhất thiết phải nhắc nhở cậu."
"Tin tức gì vậy?"
"Nguyên Lập Giang cùng Tiết hội trưởng không biết dùng thủ đoạn gì thu phục cấp cao của tập đoàn XX, tập đoàn hiện tại XX kéo dài thời gian, không chịu ký hiệp thương đảm bảo cùng Nguyên Dương. Hiệp thương không được ký, tiền từ ngân hàng X lấy ra không được, Nguyên Dương sẽ chẳng có cách nào chuyển khoản vào thời điểm đầu tuần, hợp đồng kia của các cậu sẽ không thành."
Trong lòng Cố Thanh Bùi trầm xuống, "Anh Vương, tin tức này có đáng tin không."
"Đáng tin hay không, cậu gọi điện thoại hỏi Nguyên Dương một chút chẳng phải sẽ rõ sao. Cậu ta hai năm nay, đấu từ trên trời xuống đất với cha ruột của mình, trong thành Bắc Kinh không ai không biết. Cũng thật có ý tứ, cha con ruột biến thành thù địch, năm trước Nguyên Dương hớt mất hợp đồng hơn sáu trăm triệu của Nguyên Lập Giang, năm nay ông bố liền phát uy. Thanh bùi, cậu mau rút cổ phần đi, bên Nguyên Lập Giang khẳng định là có vốn trù bị, chỉ cần có thể trì hoãn chuyển khoản cho các cậu, vị trí đại cổ đông sẽ thành của ông ta. Ông ta vì vụ quỹ tín dụng này mà vận động lâu như thế, sao có thể nhìn Nguyên Dương chơi trò ngư ông đắc lợi chứ."
Cố Thanh Bùi trầm ngâm giây lát, "Anh Vương, anh còn biết gì nữa, nói hết cho tôi đi."
Vương Tấn thở dài, "Tuy rằng rất không muốn nói ra, nhưng tôi còn biết, Nguyên Dương cùng Nguyên Lập Giang mâu thuẫn thành như vậy, đều là bởi vì cậu."
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Anh Vương, tôi chỉ muốn biết chuyện làm ăn, còn chuyện này, anh không cần phải nói."
"Chuyện làm ăn, tôi chỉ biết đến vậy, tập đoàn XX là xí nghiệp quốc doanh, cấp bảo đảm khoản vay kim ngạch lớn như vậy cho Nguyên Dương, mặt mũi của Nguyên Dương cũng đủ lớn lắm rồi, bất quá xem ra vẫn là không so được với ông già nhà cậu ta. Tôi đồ rằng Nguyên Lập Giang vẫn đang chờ đợi, chờ Nguyên Dương lập kế hoạch xong xuôi trước, rồi mới khiến cậu ta phải nếm trải tư vị thất bại tại phút chót*."
* Nguyên văn: 功败垂成 ( công bại thùy thành): sắp thành lại bại; suýt nữa thì được; việc sắp thành lại hỏng (tỏ ý luyến tiếc)
Cố Thanh Bùi hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, thanh đới có sự run rẩy rất nhỏ.
"Thanh Bùi, rút lui đi, đừng dây dưa với bọn họ nữa. Tôi nói câu này không dễ nghe, Nguyên Dương muốn chiếm đại cổ đông, mà lại không kiếm ra được nhiều tiền như thế, cho nên tay trái ôm một cô bạn gái, tay phải ôm cậu, ba bên hợp tác, vừa vặn có thể chống đỡ Nguyên Lập Giang. Chúng ta bỏ ích lợi qua một bên không bàn đến, cậu bị Nguyên Dương lợi dụng như vậy, bản thân chẳng lẽ không thấy khó chịu hay sao?"
Cố Thanh Bùi cứng ngắc cười cười, "Anh Vương, chuyện này đâu thể bỏ qua lợi ích không bàn đến được. Lợi ích mới là thứ duy nhất tôi theo đuổi trong toàn bộ sự kiện này, sao có thể bỏ qua không bàn được chứ? Giả như đã đều lấy lợi ích làm điểm khởi đầu, sao có thể nói là lợi dụng cho được."
Nguyên Lập Giang nhìn y một cái, giễu cợt nói: "May mà mày còn biết gọi tao một tiếng ‘ ba ’. Mày vì một người đàn ông, nhà cửa không cần, ba mẹ không cần, em trai em gái cũng không cần, mày sao còn không biết ngượng mà gọi tao một tiếng ‘ ba ’ chứ."
Nguyên Dương bình tĩnh đáp: "Nếu không muốn để tôi gọi nữa, thì sau này tôi không gọi nữa là được."
Hàng mày của Nguyên Lập Giang dựng đứng, tựa hồ muốn phát hỏa, song gắng gượng nhịn xuống. Ông nhìn băng vải trên đầu Cố Thanh Bùi cùng bên mặt sưng phù, giải thích nói: " Chuyện Tiết Lâm làm, không có liên quan đến tôi, dù rằng chứng tôi có lợi ích chung."
Cố Thanh Bùi nói: "Chuyện này vĩnh viễn không có khả năng không liên quan đến ngài. Không có chuyện ngài đã làm, thì đã không có quân bài để những người đó uy hiếp tôi."
Sắc mặt Nguyên Lập Giang trầm xuống, ông dừng một chút, mới nói: "Cậu nói không sai." Ông nhìn về phía Nguyên Dương, "Cho nên hơn hai năm nay, con vẫn oán hận ta."
Nguyên Dương từ chối cho ý kiến, "Bảo chúng tôi lên đây đến tột cùng là chuyện gì, ba vẫn là nói thẳng đi."
Nguyên Lập Giang khe khẽ thở dài, "Ta vẫn rất muốn biết, con đối nghịch với ta khắp chốn, đoạt mối làm ăn, đào bới góc tường, đến tột cùng là muốn để làm gì. Con là con ta, chẳng lẽ những thứ đó sau này không phải của con sao?"
Nguyên Dương yên lặng nhìn ông, không đáp lời.
Nguyên Lập Giang nheo mắt nhìn y, "Ta thử phân tích một chút, con là muốn chứng minh bản thân mạnh hơn ta phải không."
Nguyên Dương nói: "Ba, tôi không rành nghe những điều này, nếu ba không thể nói chính sự, chúng tôi sẽ đi."
Nguyên Lập Giang đột nhiên ha ha cười hai tiếng, tiếng cười thực tang thương, ông nhìn hai người thật sâu, nói câu ý vị thâm trường, "Nguyên Dương, con có từng nghĩ, Cố Thanh Bùi đối với con có mấy phần cảm tình hay không? Con có thể vì cậu ta mà náo loạn với ta như vậy, thế cậu ta đã làm cho con cái gì? Đã làm cái gì chưa?"
Sắc mặt Nguyên Dương cùng Cố Thanh Bùi đều cùng biến đổi.
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Ba, tôi nghĩ người không có tư cách nghị luận chuyện này nhất chính là ba." Y nói với Cố Thanh Bùi: "Đi thôi".
"Gượm đã." Nguyên Lập Giang nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nguyên Dương, cảm thấy được mục đích của bản thân đã đạt được, ông nói: "Hiện tại ta sẽ nói chính sự. Dự án này con làm không được đâu, tập đoàn XX sẽ không ký hiệp nghị kia, hiện tại không, sau này cũng sẽ không, con sẽ chẳng lấy được món tiền đó. Chỉ cần con không thể gia nhập cổ đông, Diệu Tín sẽ rút vốn, đến lúc đó chỉ còn lại có một mình Cố tổng. Ta chính là có biện pháp để trì hoãn, nên cả hai hãy từ bỏ đi."
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Thời gian còn chưa đến khắc cuối cùng, xin chớ nói đến quá vẹn toàn."
"Bằng không con còn có biện pháp gì?"
"Tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp."
"Nguyên Dương, đừng cậy mạnh, làm gì có công ty nào trong vòng hai ngày quyết định đảm báo khoản vay lớn như vậy cho con chứ. Công ty đó phải đồng thời thỏa mãn mấy điều kiện dưới dây, thứ nhất, tài sản tổng ngạch công ty có thể bao trùm mức cần vay, thứ hai, cổ phần khống chế trong tay một người, ông chủ lập tức có thể đập bàn chấp thuận, thứ ba, nhắm mắt mới dám đổ tiền cho con. Ái chà, trên thế giới này ngược lại chỉ có duy nhất một, chính là ông cha già của con đây, tiếc rằng......"
"Còn có một nữa." Cố Thanh Bùi bình tĩnh nhìn Nguyên Lập Giang.
Ánh mắt sắc bén của Nguyên Lập Giang dừng lại trên người Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi thong dong nói: "Tôi đảm bảo cho Nguyên Dương."
Lời vừa nói ra, hai cha con Nguyên gia đều chẳng thể thốt lên lời.
Nguyên Lập Giang không dám tin nhìn Cố Thanh Bùi, nắm tay Nguyên Dương xiết đến vang lên răng rắc.