Châm Phong Đối Quyết

Chương 12 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Hai ngày nghỉ, Cố Thanh Bùi đều ở rịt trong nhà không xuất môn.



Chuyện Nguyên Dương làm cho hắn có chút phiền lòng. Hắn liền dứt khoát không nghĩ đến nữa, binh đến thì đánh chặn, nước đến thì đắp bùn, sóng to gió lớn hắn cũng đã đều trải qua, hắn không tin bản thân ứng phó không được một thằng ngốc mới có hơn hai mươi tuổi.



Buổi sáng ngày thứ Hai, hắn đúng giờ xuống lầu, Nguyên Dương cũng đúng giờ ở dưới lầu chờ hắn, bất quá sắc mặt âm trầm, vừa thấy liền chuẩn bị nổi cơn bão táp.



Con mắt Nguyên Dương giống như chim ưng, thời điểm bị cặp ánh mắt hung tợn kia nhìn chằm chặp, thực làm cho người ta không rét mà run.



Cố Thanh Bùi cũng là thân thể người phàm, cũng rất sợ đau, nhìn bộ dáng Nguyên Dương như là đang muốn đánh hắn, tuy rằng cũng coi như là theo đúng tâm ý của hắn, nhưng nói như thế nào cũng quá là dọa người.



Hắn theo bản năng mà đem bao máy tính chắn ở trước ngực. Vừa vặn bên cạnh chính là xe của hắn, hắn bất giác liền chần chừ bên xe, hỏi: "Làm sao vậy? Không ngủ được à?"



Nguyên Dương lạnh giọng nói: "Ông giả vờ ngốc cái gì, là ông giật dây ba tôi để đòi tiền tôi cơ mà."



Cố Thanh Bùi tỏ vẻ mặt thực vô tội, "Hiểu lầm rồi, tôi chỉ là nói với Nguyên đổng, tốt nhất là để cậu độc lập kinh tế."



"Tôi mẹ nó như thế nào mà không độc lập chứ."



"Chuyện này là chuyện của cậu, tôi cũng không quá rõ ràng, không biết Nguyên đổng làm cái gì?" Cố Thanh Bùi mang biểu tình khó hiểu, ánh mắt đặc biệt thành khẩn.



"Ông mẹ nó đừng lại giả bộ!" Nguyên Dương gầm lên một tiếng, "Tất cả tôi đều trả cho ba rồi, ông cao hứng rồi chứ!"



Cố Thanh Bùi chớp chớp mắt, "A? Nguyên Dương a, tôi thật sự là không biết cậu đang nói cái gì."



Hắn thầm nghĩ thằng ngốc này thật sự là một chút kích động cũng chịu không nổi, chẳng khác gì suy nghĩ của hắn, chỉ cần Nguyên Lập Giang đòi tiền, y chắn chắn là lòng tự trọng tăng vọt, lập tức liền trả lại hết.



Chính là nắm chắc được điểm ấy, hắn mới khiến Nguyên Lập Giang làm như vậy, không cho Nguyên Dương một chút giáo huấn thực sự, thì khó có thể khuất phục người. Giáo huấn lần này đối với Nguyên Dương hẳn là không nhỏ, bất kể là ai nếu phải phun hết tiền từ trong miệng ra ngoài, khẳng định đều khó chịu, nhìn biểu tình của Nguyên Dương là sẽ biết.



Bất quá, tình hình bản thân dường như cũng có chút nguy hiểm. Cố Thanh Bùi nhìn nhìn chung quanh, bởi vì quá sớm, cách xa xa bãi đỗ xe mới có thể nhìn thấy một người, bất quá có người cũng vô dụng.
Ngồi bên cạnh hắn chính là tài vụ tổng giám Lưu tổng. Lưu tổng nhịn không được liếc nhìn một cái báo cáo trong tay Cố Thanh Bùi, phát hiện đó là bản thông báo hội nghị, căn bản không phải tài liệu xử phạt, không khỏi nhìn Nguyên Dương, không biết thằng bé này là đắc tội thế nào với ông tổng chứ.



Cố Thanh Bùi sau khi đọc xong, cười uyển chuyển nhìn Nguyên Dương, "Tiểu Nguyên a, công ty là có tổ chức có kỷ luật, bất luận là ai cũng không được vi phạm, bằng không sẽ đã bị xử phạt tương ứng. Hy vọng mỗi người ngồi ở đây đều lấy đó làm gương."



Nguyên Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái.



Cố Thanh Bùi lúc này mới bắt đầu bố trí công tác tuần.



Sau khi tan họp, chuyện thứ nhất Cố Thanh Bùi làm, chính là gọi điện tố cáo cho Nguyên Lập Giang.



Tố cáo là một sự kiện phi thường có kỹ xảo, đầu tiên, không thể chủ động nhắc tới cáo trạng, mà trước tiên phải nói từ chuyện khác, thông qua đó ám chỉ khiến đối phương chủ động nhắc tới chuyện này, bản thân sẽ đem chuyện tố cáo trở thành một báo cáo rành mạch hợp logic.



Vì thế Cố Thanh Bùi đầu tiên là cùng Nguyên Lập Giang tốn hơn mười phút bàn chuyện nợ nần, báo cáo một chút tiến triển, lại cùng ông nói tới diện mạo tinh thần công ty vân vân vũ vũ. Rốt cục tự Nguyên Lập Giang nhịn không được, hỏi tình trạng Nguyên Dương thế nào, đích thân đã mang toàn bộ tài sản của y về, liệu y có phản ứng gì hay không.



Cố Thanh Bùi chậm rãi thở dài, "Cũng có chút phản ứng, bất quá trẻ con ấy mà, kích động một chút có thể hiểu được."



"Cái gì? Nó đã làm gì?"



Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có gì, chính là quá kích động mà thôi, sau này cậu ấy sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài."



"Nó đến tột cùng đã làm gì? Không phải là động tay chân với cậu chứ."



Cố Thanh Bùi lại che che lấp lấp vài câu, mới đem chuyện "Khó xử" Nguyên Dương sáng sớm nay xách theo búa đập nát xe hắn nói cho Nguyên Lập Giang, hơn nữa còn bổ sung nói: "Nguyên đổng, kỳ thật không có gì, tôi có bảo hiểm toàn phần rồi, lại vừa vặn tôi cũng muốn đổi xe. Ngài cũng hiểu là cậu ấy mới thay đổi hoàn cảnh, nhất thời rất khó thích ứng, để cậu ấy phát tiết chút cũng tốt......"



"Thằng ranh vô liêm sỉ!" Nguyên Lập Giang ở đầu kia điện thoại giận không chịu nổi.



Cố Thanh Bùi lại khuyên hai câu, mới treo điện thoại, cảm giác trong lòng khoan khoái hơn nhiều, lộ ra nụ cười thỏa mãn.