Châm Phong Đối Quyết

Chương 15 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Mấy ngày tiếp theo, Nguyên Dương nề nếp đến thần kỳ.



Cũng không hề nhắc lại vấn đề tính hướng làm cho Cố Thanh Bùi kinh hồn bạt vía, giao cho y công việc gì, tuy rằng vẫn không hề vui vẻ, song cũng vẫn đi làm.



Cố Thanh Bùi nghĩ thầm, nếu có thể luôn luôn nghe lời như vậy thì tốt rồi.



Bản thân hắn chính là một người có sự kiềm chế tương đối mạnh, không có loại tính cách quyết đoán cùng cứng rắn như vậy, thì sẽ không thể đảm đương nổi chức vụ quản lý. Người bình thường ở chung cùng hắn, đều ít nhiều sẽ có cảm giác bị hắn áp chế. Hắn cảm thấy trong tất cả những người đã từng cùng hắn kết giao thân thiết, vợ cũ Triệu Viện của hắn là người thông minh nhất. Ngay từ đầu là một cô gái cá tính độc lập, nàng luôn phản kháng lại sự độc đoán của hắn, sau lại phát hiện ra rằng hắn luôn luôn đúng, liền dứt khoát không kháng cự nữa, tỉnh táo vô cùng. Bởi vậy nếu không phải bởi vì tính hướng hắn có vấn đề, hai người sẽ chung sống thật sự hạnh phúc.



Mà Nguyên Dương lại kẻ có tính cách so với hắn còn cứng rắn còn quật cường hơn, vĩnh viễn không có khả năng nhận thua, hai người đều thuộc loại cứng đối cứng. Hơn nữa Cố Thanh Bùi còn có góc ngoặt lý trí, hoặc là khúc tuyến cứu quốc*, Nguyên Dương thì lại chính là một chút cũng không thoái nhượng, giống chiếc chiến xa đấu đá bừa bãi, lực sát thương cực đại. Dưới tình huống như vậy, hai người muốn hòa bình ở chung, trừ phi có một bên thỏa hiệp, đáng tiếc hiện tại hai người đều vẫn còn đang đối chọi, không ai nguyện ý nhận thua.



*Khúc tuyến cứu quốc: Xuất phát từ cuộc chiến kháng Nhật xâm lược, trong đó tất cả các biện pháp ngoại trừ quân sự đều là "đường vòng cứu nước". Mang ý nếu dùng thủ đoạn không đủ để giải quyết, không thể trực tiếp đối kháng thì sẽ áp dụng phương thức gián tiếp từ từ. 



Vé máy bay khách sạn đều đã đặt ổn thỏa, Cố Thanh Bùi cũng đích thân liên hệ hành trình cùng Nguyên Lập Giang.



Thời điểm buổi chiều tan tầm, Nguyên Dương đưa Cố Thanh Bùi về nhà, Cố Thanh Bùi chẳng hiểu sao tâm tình cũng không tồi, khẽ cười mấy tiếng nhỏ, đột nhiên hỏi: "Hành lý thu dọn xong chưa?"



"Đi có ngày, có cái gì mà thu dọn chứ."



"Ít nhất cũng phải mang hai bộ chỉnh tề đi, chúng ta là đi khảo sát giá trị sát nhập, chẳng lẽ cậu lại mặc quần bò đi sao? Phải mặc phục trang giống ngày đi làm bình thường đó."



Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: "Biết rồi."



Trong đầu y còn đang nghĩ đến cuộc điện thoại hôm nay của Bành Phóng, nói rằng người đã tìm được xong xuôi, là một tay già đời, bất cứ dạng GAY nào cũng đều có thể hầu hạ, trả thù lao sòng phẳng, nhưng nếu muốn hắn phối hợp, ít nhất phải có cơ hội. Y liền hỏi tạo cơ hội thế nào, Bành Phóng liền cười xấu xa nói rằng để y hạ dược Cố Thanh Bùi.



Nguyên Dương đối với việc hạ dược thật sự không dậy nổi hứng thú, y có thể trực tiếp đem Cố Thanh Bùi trói lại, hà tất phải phí sức hạ dược chứ.



Kết quả Bành Phóng không đáp ứng, nói y nếu đem người trói lại, thì người được tìm đến kia khẳng định sẽ sợ bọn y là kẻ phạm tội, phỏng chừng sẽ liền bỏ chạy, nên bắt buộc phải hạ dược. Hạ dược xong hai người khoái hoạt thông suốt, quá trình thuận lợi lại toàn vẹn.



Nguyên Dương còn đang lưỡng lự, Bành Phóng lại cấp bách y như việc của chính mình, lập tức vỗ đùi nói y vô dụng, để tự gã cũng đến Hàng Châu xem sao.



Có người đến giúp y làm chuyện này thì càng tốt, đỡ phải tự tay y động thủ.



Bất quá, y rất muốn hỏi Bành Phóng một chút, cái gã trai bao tìm được kia, là muốn để cho Cố Thanh Bùi thượng, hay là để thượng Cố Thanh Bùi.


Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ra ngoài đi dạo thôi."



Nguyên Dương còn muốn nói cái gì, Bành Phóng liền đưa mắt ra hiệu cho hắn.



Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn hai người, lại cùng Bành Phóng khách sáo mấy câu rồi bước đi.



Sau khi Cố Thanh Bùi đi rồi, Bành Phóng xoa tay xắn áo nói: "Tao đã nói rồi mà, đàn ông ra vùng khác công tác, có mấy người là không ra ngoài chơi bời đây, mày còn lo lắng không có cơ hội, không phải là đến rồi đấy à."



Nguyên Dương liếc xéo gã, "Mày lớn nhỏ gì cũng là ông chủ công ty, thế đ* nào lại cứ như đám paparazzi vậy. Mấy chuyện khác có thấy mày để tâm vậy đâu, thế mà vừa dính đến chuyện xấu, mày đã liền hăng hái rồi."



"Bậy nào, huynh đệ đây là vì giúp mày, mày lại còn nói tao như vậy, thực không lương tâm."



"Câm miệng đi ku, mau đuổi theo đi, xem hắn đi chỗ nào, mày liên hệ cái thằng điếm kia đi, để cho nó xuất hiện."



Cố Thanh Bùi hồn nhiên không biết bị người theo dõi, dựa vào trí nhớ để lái xe taxi dẫn hắn đến một GAY bar đã tới trước kia. Hắn nhỡ rõ trong chỗ đó hàng tốt có rất nhiều, đêm nay hẳn là không lo tìm không ra người.



Sau khi tới quán bar, Cố Thanh Bùi bao trọn cả ghế dài, lấy tư thái săn bắn nhìn như nhàn nhã ngồi, ánh mắt lại sục sạo lùng tìm con mồi thích hợp giữa sân, đồng thời cũng chờ con mồi tự thân dâng lên tận cửa.



Chỉ chốc lát sau, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đến ngồi bên cạnh hắn.



Cố Thanh Bùi cười cười, dịch vào nhường chỗ. Hắn bất động thanh sắc đánh giá người này một phen, cảm giác cũng không quá phù hợp với khẩu vị bản thân. Hắn vẫn là thích những cậu bé có phần non nớt, chứ không phải dạng trai bao có điểm nặng mùi phong trần này.



Bất quá hắn cũng chưa nói cái gì, hào phóng đưa một ly rượu cho đối phương.



Có đôi khi thay đổi khẩu vị cũng không tồi, ăn mãi một món cũng sẽ ngấy. Bất quá, vẫn còn phải xác định một chút đối phương là 0 hay là 1, hắn cho tới nay, vãn đều thích làm người điều khiển, vô luận là công tác hay là trên giường.



Hai người một bên uống rượu một bên chơi trò ve vãn, thật cũng rất khoái trá, Cố Thanh Bùi nhìn ra được đối phương hẳn là một MB*, phương diện khơi gợi hứng thú người khác đặc biệt thành thạo. Cố Thanh Bùi cũng không quá để tâm đến tột cùng là miễn phí hay là phải tiêu tiền, toàn bộ chỉ là xem thuận mắt hay không, bất quá hắn bình thường đối với chuyện mua bán này vô cùng cẩn thận, chủ yếu là lo lắng vấn đề sức khỏe.



*MB: trai gọi, trai bao ấy.



Hàn huyên hơn nửa giờ, Cố Thanh Bùi cảm giác cũng không tệ lắm, được tâng bốc chung quy luôn khiến người ta có phần không thể kháng cự, hắn quyết định đêm nay sẽ mang người này đi.



Cố Thanh Bùi thấp giọng nói hai câu, liền cậu MB này ly khai quán bar, hai người thuê xe đến một khách sạn.