Châm Phong Đối Quyết

Chương 17 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Cố Thanh Bùi lúc này vẫn còn có thể nhận ra người vừa tiến vào là ai, chính là thân thể cảm giác như thiêu như đốt, so với cảm giác xấu hổ nhục nhã bị Nguyên Dương nhìn thấy tình cảnh này hoàn toàn không sánh bằng. Nguyên Dương có thể xuất hiện ở trong này, hắn cái gì cũng đều đã hiểu rõ, hắn vươn tay muốn nắm lấy chăn, kết quả phát hiện chăn đã bị đạp xuống mặt đất. hắn run rẩy giữ lấy áo choàng tắm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyên Dương, "Là do cậu sắp đặt......"



Nguyên Dương vẫn còn ở trong sự kinh hoàng chưa hồi thần trí lại. Sự trấn định y luyện thành trong quân ngũ cư nhiên thiếu chút nữa sụp đổ tại nơi đây. Y nhìn Cố Thanh Bùi, nhìn cơ thể phiếm hồng của Cố Thanh Bùi, đôi mắt ướt át, mái tóc hỗn độn, phần thân trần trụi như ẩn như hiện dưới lớp áo choàng tắm, còn có tính khí cứng rắn lộ ra dưới áo choàng kia của Cố Thanh Bùi, liền cảm thấy tình cảnh này thật quá bất bình thường.



Cố Thanh Bùi sao có thể là bộ dạng này chứ!



Cố Thanh Bùi hẳn phải là cái tên khốn kiếp trên mặt luôn mang theo nụ cười giả dối khiến kẻ khác chán ghét, chứ không phải người đàn ông trước mắt vặn vẹo tấm thân nửa trần trụi, toàn thân giống như đang ngâm mình trong một vại vang đỏ, khắp người tỏa ra khí tức tính dục cường liệt.



Nếu có bất luận kẻ nào nhìn đến Cố Thanh Bùi hiện tại, cũng sẽ đều không thể đem hắn liên hệ với cùng Cố tổng trẻ trung đầy triển vọng trên thương trường kia.



Bộ dạng này của Cố Thanh Bùi, thật sự là...... thật sự là......



Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương nhìn đến toàn thân càng thêm nóng. Hắn nghĩ muốn lôi ga giường bị hắn lăn đến nhăn nhúm che phủ lên trên người, song mép ga giường lại bị đè bên dưới đệm, bình thường chỉ cần đưa tay nhẹ nhàng kéo một cái là liền xong, lúc này Cố Thanh Bùi cảm giác bản thân hao hết khí lực cũng không có cách nào lôi một tấm ga giường mỏng manh lên nổi. Hắn vừa cáu vừa sốt ruột, thân thể lại khó chịu, quả thực nghĩ muốn đập đầu một cái cho ngất xỉu đi, hắn khàn khàn giọng khẽ gầm, "Còn chưa cút ra ngoài sao!"



Bộ dáng phẫn nộ kết hợp với gương mặt bị dục vọng hoàn toàn xâm nhập như vậy, khiến một tiếng "Cút" kia quả thực tựa như đang làm nũng.



Nguyên Dương rốt cục nhìn được thứ y muốn nhìn đến.



Cố Thanh Bùi rốt cuộc không còn sự kiềm chế bình tĩnh thường nhật nữa, không còn phong thái ung dung ngày thường nữa, toàn thân hiển lộ vẻ thảm hại không chịu nổi.



Chính là Nguyên Dương phát hiện, sau khi nhìn được một màn bản thân kỳ vọng, phản ứng của y lại không giống với những gì bản thân đã từng nghĩ.



Y hiện tại hẳn là nên cầm di động nhanh chóng chụp lại một màn mất thể diện hiện tại của Cố Thanh Bùi, về sau là có thể bình chân như vại, không bao giờ phải e ngại Cố Thanh Bùi gây phiền hà cho y nữa, chứ không phải là đứng đờ một chỗ do dự.



Cố Thanh Bùi bị y nhìn đến tâm sinh phẫn nộ, nhưng lại không biết làm thế nào. Hắn cả đời này cũng chưa từng trải qua thời khắc gian nan đến như vậy, hắn chẳng ngờ Nguyên Dương vì đối phó hắn, mà có thể đê tiện đến mức độ này. Tuy nói binh bất yếm trá*, song thời điểm người gặp xui xẻo chính là bản thân hắn, hắn cũng không có rảnh rỗi mà tán thưởng thủ đoạn giỏi giang của Nguyên Dương.



*Binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa.



Hắn hiện tại chỉ hy vọng Nguyên Dương cuốn xéo đi!



Bởi vì loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, kỹ càng chi tiết của Nguyên Dương, làm tim hắn loạn nhịp.



Cố Thanh Bùi gắng sức trở mình, kết quả trực tiếp từ trên giường ngã lăn xuống, quá sức nhục nhã, khiến hắn phẫn uất đến thật muốn cứ như vậy mà biến mất.



Dược lực đấu đá bừa bãi trong cơ thể hắn, hắn cảm giác phía dưới trướng đau đến lợi hại. hắn nghĩ muốn đưa tay an ủi, lại hiềm ngại Nguyên Dương đang hiện diện, hắn còn không có mất hết lý trí.



Hắn chống đỡ thân thể muốn đứng dậy đi vào phòng tắm, tay chân lại như đậu phụ một chút khí lực cũng đều không có. Đột nhiên một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt hắn, hắn ngẩng đầu, liền thấy Nguyên Dương từ cao nhìn xuống quan sát hắn, hắn thậm chí có thể nhìn ra ngọn lửa trêu tức toát ra trong ánh mắt Nguyên Dương.



Nguyên Dương ngồi xổm xuống, cơ hồ nhìn thẳng Cố Thanh Bùi, y mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc tiến vào phòng, "Chỉ sợ không ai dám tin tưởng, Cố tổng ngày thường đạo mạo nghiêm trang, cũng có một mặt dâm đãng như vậy."



Cố Thanh Bùi lúc này lửa giận công tâm, vung tay nghĩ muốn đấm y, tiếc rằng nắm tay mềm nhũn, thoáng cái bị Nguyên Dương chộp vào trong tay.




Y đem côn th*t nhổ ra khỏi nơi khiến cho người mất hồn kia, đem thân thể Cố Thanh Bùi đảo lộn lại.



Mới nãy y còn không muốn nhìn thấy lồng ngực bằng phẳng cùng tính khí nơi hạ thân của Cố Thanh Bùi, e ngại bản thân nhìn đến cái thứ đồ kia của đàn ông liền xịt luôn giữa đường. Song y hiện tại cơ hồ không còn chướng ngại tâm lý, y chỉ muốn hung hăng xâm phạm người đàn ông dưới thân, y muốn cho Cố Thanh Bùi mở đùi ra vì y, y muốn xem  Cố Thanh Bùi bị y chơi mà cầu xin tha thứ.



Cố Thanh Bùi cơ hồ bị dục vọng cuộn trào mãnh liệt hoàn toàn chiếm đóng, chỉ có một tia lý trí còn sót lại, khiến hắn muốn nâng cánh tay hư nhuyễn vô lực lên, che tầm mắt lại.



Nguyên Dương lại không cho phép hắn làm như vậy, y chụp mở tay Cố Thanh Bùi, thậm chí vén lên tóc mái ẩm ướt vương trên trán hắn, lộ ra nụ cười ác liệt, "Cố tổng, ông che cái gì chứ? Nhìn cho rõ ràng kỹ lưỡng đi, hiện tại người đàn ông đang thượng ông là ai."



Thanh âm của Cố Thanh Bùi hữu khí vô lực, "Đ*mẹ mày "



Nguyên Dương nắm lấy cằm hắn, "Ông mẹ nó nói cái gì."



Cố Thanh Bùi gom hết chút khí tàn, nâng cao âm điệu, "Tao nói, đ* mẹ mày."



Nguyên Dương dùng sức tách đùi hắn ra, tính khí thô cứng hung hãn cắm vào trong thịt huyệt bị xỏ xuyên đến vô pháp khép lại của Cố Thanh Bùi, phập một tiếng, nước đọng bắn tung tóe.



Cố Thanh Bùi điên cuồng kêu lên một tiếng ngắn ngủi, ngón tay vô lực nắm chặt vào ga giường.



Nguyên Dương nhếch miệng cười, "Ông đời này cũng không có cơ hội mà chơi mẹ tôi đâu, nhưng tôi thì chính là có cơ hội để chơi ông. Cố tổng, không biết tôi so với những gã GAY mà ông đã từng ngủ qua trước kia thì như thế nào?" Y một bên nhục nhã Cố Thanh Bùi, một bên gia tăng khí lực cùng tốc độ tàn nhẫn tiến xuất trong cơ thể Cố Thanh Bùi, mỗi một lần đâm vào đều ngập đến tận gốc, hành hạ Cố Thanh Bùi đến sắp phát điên.



Cố Thanh Bùi đã muốn bị y giày vò đến nói không ra lời, ánh mắt hắn tan rã, toàn thân vô lực. Hắn cho tới bây giờ chưa nếm qua loại khoái cảm giống như có thể giết chết người như vậy, hắn hoài nghi bản thân có lẽ cũng sẽ vì cái loại khoái cảm muốn lấy mạng người mà toi đời mất.



"Bọn họ có thể chơi ông đến sướng thế này không? Ông coi phía trước ông cương đến thế này, nói ra chắc chẳng ai tin, Cố tổng của chúng ta cư nhiên bởi vì bị đàn ông xâm phạm mà có thể cương thành như vậy." Nguyên Dương lấy ngón tay gảy một cái lên tính khí vẫn luôn rỉ nước ra ngoài của Cố Thanh Bùi, y nhịn không được đưa tay nắm lấy, cư nhiên không có bất cứ cảm giác chán ghét gì. Ngược lại bởi vì có thể khống chế thân thể của Cố Thanh Bùi khiến cho y hưng phấn gấp bội.



Y một bên vỗ về chơi đùa tính khí trướng đại của Cố Thanh Bùi, một bên đâm vào mông hắn. Dưới tình huống tiền hậu giáp kích, Cố Thanh Bùi cơ hồ sụp đổ, liều mạng lắc đầu, trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ thống khổ mà ngọt ngào.



Sức lực kia thật quá lớn, Cố Thanh Bùi cảm thấy giác quan từng chỗ trên thân thể đều mẫn cảm đến không thể tưởng nổi, chỉ cần một chút kích thích, cũng có thể làm cho hắn cùng toàn thân như bị điện giật. Sự chinh phạt của Nguyên Dương lại càng khiến cho hắn vùi sâu trong bể dục, loại khoái cảm tra tấn này dường như sắp lấy đi mạng hắn.



Nguyên Dương chuyển động vòng eo, đao thịt giống như đóng cọc đánh sâu vào hậu huyệt của Cố Thanh Bùi, làn sóng khoái cảm mạnh dần theo từng đợt, y thật sự vô pháp miêu tả trải nghiệm tuyệt diệu này. Y vân vê cánh mông vểnh lên của Cố Thanh, lỗ mãng nói: "Cố tổng, phía sau ngài thật sự là quá chặt, có bao nhiêu người đã được nếm qua rồi? Hử? Có bao nhiêu?"



Nghĩ đến có lẽ cũng có gã đàn ông nào khác đã từng trải nghiệm qua điều y hiện tại đang trải nghiệm, y liền cảm thấy một trận lửa giận cuồn cuộn quét đến, hận không thể đem tất cả đám đàn ông đã từng chạm vào Cố Thanh Bùi đi thiến hết.



Cố Thanh Bùi chẳng nói được một lời, lại càng khiến y lửa giận công tâm, lực đạo va chạm cực mạnh, cực nhanh, làm cho Cố Thanh Bùi thậm chí phát không ra nổi một tiếng rên rỉ hoàn chỉnh. Nguyên Dương đã muốn rơi vào trạng thái điên cuồng trước nay chưa có, mỗi một giây mỗi một phút xâm phạm Cố Thanh Bùi, đối với y mà nói đều như thuốc phiện làm cho người ta nghiện ngập, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.



Y không biết vì cái gì trận đấu sức giữa y cùng Cố Thanh Bùi đến cuối cùng lại phát triển thành như vậy, nhưng chí ít y chiếm thế thượng phong, hơn nữa là chiếm hết tiện nghi, điều này khiến cho cả thể xác và tinh thần y đều chiếm được thỏa mãn cực đại.



Y quả thực luyến tiếc bắn ra.



Thể lực Nguyên Dương tốt đến kinh người, biến hóa đủ loại tư thế tàn ác mà xâm phạm Cố Thanh Bùi. Đến cuối cùng, Cố Thanh Bùi đã muốn thần chí mơ hồ, trong miệng phát ra đủ loại rên rỉ khó nhịn vô nghĩa,  tứ chi hai người điên cuồng mà quấn quýt một chỗ, âm thanh thân thể va chạm cùng tiếng nước nhớp nháp khó lòng miêu tả. Cố Thanh Bùi đã muốn bị dục vọng khống chế, Nguyên Dương cũng giống một con mãnh thú không biết mệt mỏi, bá đạo ở trên thân con mồi lưu lại ấn ký vĩnh viễn không phai mờ.