Châm Phong Đối Quyết
Chương 21 :
Ngày đăng: 15:33 30/04/20
Sau khi truyền hai bình thuốc, tinh thần Cố Thanh Bùi đã tốt lên không ít, bởi vì ngủ quá nhiều, hắn thật sự không ngủ thêm được nữa, chính là cứ ngồi không như vậy, trừng mắt to mắt nhỏ cùng Nguyên Dương.
Không khí trong phòng đặc biệt gượng gạo.
Cố Thanh Bùi đành phải nhắm mắt dưỡng thần, hắn hiện tại phát ốm với Nguyên Dương, liếc nhìn một cái cũng không muốn.
Nguyên Dương cũng không cảm thấy bẽ mặt, ngồi trên ghế tiếp tục chơi máy tính.
Cứ như vậy qua đại khái nửa giờ, bình truyền của Cố Thanh Bùi đã hết. Hắn tự mình đưa tay đem kim tiêm rút ra, sau đó liền muốn xuống giường đi WC, thuận tiện nhặt di động về.
Hắn vừa dựng người, mới đột nhiên nhớ tới bản thân cái gì cũng chưa mặc, hắn đảo mắt nhìn tứ phía một chút, quần áo đặt trên sofa cách hắn đến ba bốn mét, áo choàng tắm cùng không thấy tung tích.
Cố Thanh Bùi cắn chặt răng, nói với Nguyên Dương đang nhìn hắn: "Đem quần áo đưa cho tôi."
"Ông muốn làm gì?"
"Đi WC."
Nguyên Dương khẽ nhếch cằm, nheo mắt lại quan sát xương quai xanh trần trụi của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi gia tăng ngữ khí, "Quần áo."
Nguyên Dương buông máy tính, từ trong tủ quần áo lấy một bộ áo choàng tắm mới ném lên trên giường.
Cố Thanh Bùi nắm áo choàng lên, đối với việc nên mặc như thế nào hơi chần chừ một chút. Nếu dùng chăn che thân thể mặc quần áo, có vẻ quá ngượng ngùng, nếu trực tiếp xốc chăn lên mặc, hắn lại một chút cũng không muốn cho Nguyên Dương nhìn đến, một đêm điên cuồng không biết tiết chế như vậy, hắn không cần xem cũng biết trên người mình đã lưu lại những thứ gì.
Nguyên Dương rất có hứng thú nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, biết Nguyên Dương đang chờ để nhìn hắn cười nhạo. Hắn hừ lạnh một tiếng, dứt khoát xốc chăn lên, rất nhanh mà đem áo khoác choàng lên trên người.
Co dù động tác của Cố Thanh Bùi động tác nhanh đến mấy, song thân thể phủ kín dấu vết xanh hồng kia vẫn là khiến Nguyên Dương nhìn đến đầy đủ. Tưởng tượng đến những dấu vết trên làn da kia đều là do chính mình lưu lại, y lại có một cảm giác tự hào vô cớ.
Cố Thanh Bùi đứng dậy xuống giường, chẳng ngờ chân vừa chạm đất, liền cảm giác hai chân tê dại một trận. Động tác tiếp đất tác động đến toàn bộ cơ bắp trên đùi, đôi chân này cả đêm đều không thể khép lại, vết thương tư mật lại càng khó có thể mở miệng, động tác này làm đau buốt thêm trầm trọng, khiến bắp đùi hắn căn bản không thể chống đỡ sức nặng thân thể. Hắn cảm giác khớp gối mềm nhũn, mắt thấy toàn thân sắp ngã quỵ xuống đất.
Quả nhiên, Cố Thanh Bùi giẫy dụa trong chốc lát, liền cảm giác toàn thân dường như hư thoát, bệnh hắn còn chưa khỏi, thể lực xói mòn đặc biệt mau, rất nhanh không còn chút hơi sức.
Nguyên Dương dùng đầu gối đẩy mở hai chân hắn, xốc áo choàng của hắn lên. Hạ thân trần trụi của Cố Thanh Bùi phơi bày trong không khí.
Nguyên Dương cười tà nói: "Cố tổng, thành thật chút đi, tôi đây cũng là vì muốn tốt cho ông thôi."
Cố Thanh Bùi quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn y.
Nguyên Dương dùng khăn mặt ấm áp chà lau từng chút một kẽ mông của Cố Thanh Bùi, động tác của y rất chậm, thật giống như tận lực kéo dài sự nhục nhã này.
Cố Thanh Bùi cắn chặt răng, ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời nhà Nguyên Dương ra ân cần thăm hỏi qua một lượt.
Nguyên Dương tựa hồ phi thường hưởng thụ quá trình này, đặc biệt là thời điểm nhìn thấy Cố Thanh Bùi ở dưới thân y lộ ra biểu tình khuất nhục.
Y sau khi lau sạch sẽ, lấy ngón tay khoét thuốc mỡ, nhẹ nhàng vẽ loạn, thậm chí còn cố tình đụng chạm sờ ấn, khiến toàn thân Cố Thanh Bùi phát run.
Nguyên Dương cũng không khỏi có chút đứng núi này trông núi nọ*, y hạ người, môi dán vào lỗ tai Cố Thanh Bùi, ám muội nói: "Cố tổng, tôi có phải là đã quên không nói với ông hay không, chỗ này của ông thực làm cho người ta chịu không nổi."
*Nguyên văn 心猿意马 (tâm viên ý mã): đại khái là, tâm ý giống như con ngựa cuồng chân không khống chế được, nghĩ muốn đi đông đi tây, không thể đứng im.
Cố Thanh Bùi cười gằn, "Nguyên công tử, cậu cũng đừng có yêu tôi đấy, người yêu mến tôi nhiều lắm, cậu xếp hàng không nổi đâu."
Trong lòng Nguyên Dương dâng lên một trận phẫn nộ, "Ít thếp vàng lên mặt mình đi, cho dù ngủ với ông sướng thế nào, ông cũng bất quá chỉ là một thằng đàn ông. Lần này chính là cảnh cáo đối với ngươi ông, nếu về sau còn dám gây khó dễ với tôi, tôi nhất định không tha cho ông."
Cố Thanh Bùi trừng hắn, "Nguyên Dương, cậu không cần phải gấp gáp tỏ thái độ, hai ta chưa xong đâu."
Nguyên Dương nghiến răng nói: "Được lắm, chúng ta quả thật vẫn chưa xong đâu."
Y cố ý dùng hạ thân đâm chọc Cố Thanh Bùi, khiến toàn thân Cố Thanh Bùi run rẩy.
Nguyên Dương khẽ khàng nói: "Nếu mông ngứa ngáy, nhớ rõ nói cho tôi biết. Nếu lại bị chơi cho ngất xỉu, cũng đừng trách tôi lúc trước không nhắc nhở ông hãy ngoan ngoãn."