Châm Phong Đối Quyết

Chương 23 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Thanh Bùi mang theo bao máy tính xuống lầu, Nguyên Dương đã muốn đúng giờ đứng chờ tại chỗ. Trời lạnh như vậy, Nguyên Dương không ngồi trong xe, mà lại dựa vào cửa xe, đứng nghịch di động.



Nhìn thấy Cố Thanh Bùi tiến đến, Nguyên Dương ám muội cười, "Cố tổng, chào buổi sáng, thân thể có tốt hơn chút nào không?"



Cố Thanh Bùi cười khẽ, "Cực kỳ tốt, xem ra cậu rất được hoan nghênh a, di động không rời tay."



Nguyên Dương mỉa mai nói: "À, chính là cầm chơi game thôi, ông không biết chứ, tôi không có tiền nộp cước phí, di động chỉ có thể tiếp không thể gọi. Cố tổng sáng sớm nghe được tin tức này, có cao hứng không?"



"Cũng có chút." Cố Thanh Bùi nheo mắt cười, mở cửa lên xe, "Yên tâm, chúng ta đến công ty cũng đã được một tháng, ngày mai sẽ phát tiền lương. Sau khi phát tiền lương, mua hai bộ quần áo dày chút đi, sắp qua mùa đông rồi, cảm lạnh Nguyên đổng sẽ đau lòng đấy."



Nguyên Dương nhét di động vào túi áo, chà xát tay, "Đúng là có điểm lạnh, bất quá tôi không sợ lạnh, sau khi lĩnh tiền lương, tôi nghĩ trước tiên vẫn là mua thuốc cho Cố tổng cái đã, cái thuốc kháng viêm kia dùng bôi cũng tốt đấy chứ? Gọi là gì ấy nhỉ, ông còn nhớ rõ tên không?"



Cố Thanh Bùi đẩy kính mắt, cảm xúc bị che dấu ở sau thấu kính, "Hiếm khi thấy cậu có lòng, tôi về nhà sẽ nhìn thử xem."



Không khí trong xe quả thực có thể dùng câu giương cung bạt kiếm để hình dung, hai người tôi một câu anh một câu mỉa mai đối phương, không ai chịu rơi xuống thế hạ phong.



Đến công ty ăn xong bữa sáng, ước chừng thời điểm chín giờ, Trương Hà dẫn vào một người phụ nữ tầm hơn ba mươi, bộ dạng rất có khí chất, vừa thấy chính là mẫu người khôn khéo giỏi giang.



Bởi vì trước khi tiến vào văn phòng tổng tài phải đi qua gian thư ký, cũng chính là ngay trước bàn công tác của Nguyên Dương. hai người vừa tiến vào, Nguyên Dương liền chằm chằm nhìn cả hai.



Trương Hà giải thích nói: "Là khách của Cố tổng."



Nguyên Dương liền bắt đầu suy đoán xem đây có phải là ả đàn bà trong điện thoại kia hay không.



Trương Hà gõ cửa, Cố Thanh Bùi từ bên trong mở cửa ra, sau khi nhìn thấy người, liền phi thường nồng nhiệt cười đùa, "Ôi đại mỹ nữ, chờ mong em mãi đấy."



Người phụ nữ kia cười nói: "Ngại quá, lẽ ra tám giờ rưỡi đã tới rồi, nhưng trên đường bị tắc mất một lúc."


Nguyên Dương tới gần làm cho Cố Thanh Bùi có một loại cảnh giác bản năng, hắn ngồi dậy, đề phòng nhìn Nguyên Dương, "Làm gì vậy?"



Nguyên Dương gỡ cà vạt, cởi áo khoác, "Hình như tôi đã nói qua rồi, sau này tôi sẽ ngủ ở trong này."



"Tôi đâu có đáp ứng."



"Tôi có quan tâm ông đáp ứng hay không đâu."



Nguyên Dương quăng áo khoác, lên giường.



Cố Thanh Bùi theo bản năng lui về phía sau. Kí ức của thân thể là hồi ức không thể hủy diệt, hắn đối với khả năng tính dục như dã thú của Nguyên Dương quả thật vẫn còn sợ hãi, lúc này nói không khẩn trương, thật sự không có khả năng.



Huống chi, đó là lần đầu tiên hắn làm 0, lại còn là hắn tột cùng không tình nguyện, trong tình huống không có khả năng cử động bị người ta xâm hại, tuy rằng với tâm tính cùng tu vi của hắn, còn xa mới đến nỗi đi tìm cái chết. Song sự  nhục nhã cùng căm phẫn này vẫn như cũ cắm rễ vào trong tim, trải nghiệm bị đối đãi thô bạo khiến cho hắn đối với Nguyên Dương vừa hận, lại theo bản năng mà có chút sợ hãi.



Nhưng hắn là không thể bỏ chạy, như thế chẳng phải là rõ ràng tố cáo với Nguyên Dương rằng bản thân sợ y sao.



Nguyên Dương tựa hồ nhìn ra được co rụt lại rất nhỏ kia của hắn, nhạo báng: "Cố tổng, ông sợ hãi ư?"



Cố Thanh Bùi trấn định nói: "Cậu nếu vào đây để ngủ, thì ngậm miệng lại đi." Hắn đem chăn phủ lên thân mình, nhắm hai mắt lại, không để ý đến Nguyên Dương nữa.



Hắn thủy chung cảm thấy hành vi buổi tối ngày đó của Nguyên Dương là trả thù chiếm phần nhiều, hành vi đó là thuộc về sự kích động, vậy nên hắn không quá tin tưởng Nguyên Dương sẽ lại có thể làm ra loại chuyện này với hắn nữa, đặc biệt là ở công ty.



Sự chán ghét của Nguyên Dương đối với hành vi tình dục đồng tính trước kia chính là thực rõ ràng, y chẳng có lý gì mà lại thay đổi, mà kể cả có thì cũng không thể chuyển biến nhanh đến vậy, lời giải thích duy nhất, chính là nóng lòng nhục nhã hắn.



Hơn nữa, bản thân hiện tại đầu óc thanh tỉnh, có năng lực hành động, chẳng lẽ Nguyên Dương thực dám cường bạo hắn lần nữa ư?



Quả nhiên, qua một trận âm thanh loạt xoạt, Nguyên Dương liền nằm xuống bên người hắn.