Châm Phong Đối Quyết
Chương 38 :
Ngày đăng: 15:33 30/04/20
Nguyên Dương xoa nắn hông cho hắn nửa ngày, thủ pháp phi thường khoa học, thắt lưng vốn vừa mỏi vừa nhức, xoa bóp trong chốc lát cư nhiên giảm bớt không ít. Hắn nghĩ rằng Nguyên Dương trước kia hẳn từng được huấn luyện qua, đại khái ở trong quân ngũ bị thương là chuyện thường, ai nấy đều phải tự chăm sóc bản thân.
Hai người không hề nói chuyện, trong phòng tối như mực, giữa bọn họ hiếm khi có được thời khắc yên tĩnh hòa bình như vậy, chẳng ai muốn lên tiếng phá hỏng.
Xoa bóp hơn mười phút, Nguyên Dương mới dừng tay, dán vào hắn tính toán ngủ.
Nguyên Dương ngủ một chút thanh âm cũng không có, nếu không phải thân thể sau lưng phát nhiệt, cánh tay khoác trên eo hắn thật nặng, Cố Thanh Bùi cơ hồ không hề cảm giác được sự tồn tại của một người. Đồng thời, cũng làm cho hắn xem nhẹ việc cùng một người con trai trưởng thành ôm nhau cùng ngủ là chuyện bất thường đến cỡ nào. Hắn cái gì cũng đều không nghĩ, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.
Cố Thanh Bùi là bị tiếng chuông di động của mình đánh thức.
Hắn giật mình bò dậy khỏi giường, tiếp điện thoại, "Alo? Ai, Ngô tổng, ha ha, phải, gần đây có điểm bận rộn nên hơi mệt, nghỉ trưa một chút thôi. Không có việc gì không có việc gì, nhất định đi, ngài không gọi điện thoại thì tôi cũng dậy mà. OK, ba giờ rưỡi gặp mặt."
Cố Thanh Bùi cúp điện thoại, vừa nhìn màn hình di động, cư nhiên đã muốn hai giờ rưỡi. Hắn ngủ trưa cho tới bây giờ đều là giấc nông, không có khả năng ngủ quên, bình thường một giờ rưỡi đã tỉnh, hắn cư nhiên lại ngủ say đến vậy, cú điện thoại này nếu không được gọi đến, hắn không biết bản thân sẽ ngủ đến mấy giờ.
Đã lâu không có cảm giác ngủ một giấc thỏa mãn đến vậy, Cố Thanh Bùi nhịn không được quay đầu lại nhìn Nguyên Dương một cái.
Nguyên Dương lầm bầm một tiếng, "Muốn ra ngoài hử?"
"Ngô tổng hẹn tôi chơi golf, dậy đi, chúng ta mau mau xuất phát, qua đó ít nhất cũng phải mất bốn mươi phút."
Nguyên Dương ngáp một cái, bò dậy.
Thời điểm Cố Thanh Bùi thay quần áo, Nguyên Dương liền ở bên cạnh tràn đầy hứng thú nhìn xem, một bên xem một bên còn bình phẩm soi mói, "Ông ngần này tuổi mà dáng người bảo trì cũng không tệ đâu, chính là cơ thể còn chưa đủ đẹp, có thời gian rảnh thì để tôi hướng dẫn ông rèn luyện chút."
Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn y một cái, "Tôi bao tuổi chứ? Ông già bảy mươi tám mươi chắc? Tôi mới có ba mươi ba."
"Ông suốt ngày chen chúc giữa một đám lão già cùng uống trà chơi golf, xưng huynh gọi đệ, làm tôi cảm thấy ông như phải hơn bốn mươi rồi."
Cố Thanh Bùi hừ cười, "Vậy khẩu vị cậu cũng đủ nặng đấy."
"Tôi so với ông trẻ trung hơn bao nhiêu, vậy mà cũng không ghét bỏ ông, ông dựa vào cái gì mà ghét bỏ tôi chứ."
Cố Thanh Bùi thay đổi một thân thường phục, đối diện gương sửa sang lại tóc, cằm hắn khẽ nhếch, ánh mắt trầm tĩnh xuyên qua thấu kính nhìn y, "Đàn ông tuổi càng lớn thì càng có mị lực, tôi là không ưa sự ấu trĩ của cậu."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Hôm nay vội ra ngoài, tạm thời không có quần áo, mọi người thứ lỗi a."
"Ai, chúng ta đều là bằng hữu cũ, tùy ý, tùy ý." Ngô tổng sang sảng cười nói: "Ai mở màn trước tiên a?"
"Ngô ca đi, ngô ca tổ chức mà."
"Được." Ngô tổng hít sâu mấy hơi, ra dáng đánh gậy thứ nhất.
Nguyên Dương dù cho không chơi, cũng giống cái cột nhà bám đuôi theo sát Cố Thanh Bùi, chỉ cần Vương Tấn một mình nói chuyện cùng Cố Thanh Bùi, y liền chen vào.
Chẳng có ai là đồ ngốc, sắc mặt Cố Thanh Bùi càng ngày càng khó coi, nụ cười của Vương Tấn cũng có chút miễn cưỡng.
Thừa dịp Vương Tấn đánh bóng, Cố Thanh Bùi đem y túm qua một bên, thấp giọng nói: "Cậu lại mắc bệnh gì thế."
"Tôi ghét hắn." Nguyên Dương đúng lý hợp tình nói.
"Cậu đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà* mà. Đừng có lắc lư trước mắt chúng tôi nữa, có một dự án tôi còn muốn tìm anh ta nói chuyện hợp tác." Cố Thanh Bùi đẩy y, "Cách chúng tôi xa một chút đi."
* Một sự nhân hoa sự nhân ( 没事儿找事儿): Đại khái là rảnh quá nên đi kiếm chuyện.
Nguyên Dương giữ lấy hắn, "Tôi thấy gã đó không phải thứ tốt lành gì đâu, hắn không phải là đồng tính đấy chứ."
"Đầu óc cậu bị nước vào rồi à? Anh ta là ông tổng của Khánh Đạt, có là gay hay không cũng không phải chuyện của tôi, đừng có làm trì hoãn nữa." Cố Thanh Bùi hung hăng trừng mắt liếc y một cái, quay người lại, đã liền mặt mày rạng rỡ, tươi tắn uyển chuyển.
"Gậy này của Vương tổng thật đẹp, tất cả mọi người đã bắt đầu nóng ruột rồi đây."
"Hey, xem tôi đây a, hôm nay tôi khẳng định không thể thua đâu."
Nguyên Dương sắc mặt xanh mét đứng ở một bên, nhìn Cố Thanh Bùi cùng Vương Tấn thân thiện nói trời nói đất, tựa như vừa gặp đã quen thân.
Gã Vương Tấn này thực mẹ nó đáng ghét.