Châm Phong Đối Quyết
Chương 41 :
Ngày đăng: 15:33 30/04/20
Hai người thứ năm đi đến thành phố XX. XX là thành thị ven biển, kinh tế phát đạt, cao ốc san sát, tấc đất tấc vàng.
Triệu luật sư đại diện xử lý vụ kiện này đích thân cùng lái xe đến sân bay đón bọn họ, đem bọn họ đưa đến khách sạn.
Triệu luật sư đặt hai gian phòng cho hai người, ba người bọn họ ở trong phòng Cố Thanh Bùi bàn bạc công tác cả tối, thảo luận hết một lượt những điểm mấu chốt thúc đẩy vụ kiện tiến triển, chuẩn bị cho ngày mai nhờ Triệu luật sư tiến cử, đi gặp một lãnh đạo bên hệ thống tư pháp.
Tới mười giờ tối, Triệu luật sư mới cáo từ.
Nguyên Dương cũng không tính toán quay về phòng mình, ngang nhiên ở trong phòng Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi tắm rửa xong xuôi, dùng notebook tra cứu tư liệu liên quan, đồng thời xử lý công việc khác. Hắn mỗi ngày đều có những công việc làm không xong không được, dù cho thực vất vả, nhưng hắn thực thích loại cảm giác phong phú này.
Nguyên Dương tắm rửa xong đi ra, thấy hắn vẫn còn nhìn chằm chằm máy tính, "Mười một giờ rồi, ông còn không ngủ sao?"
"Còn có chuyện chưa xử lý xong." Ngón tay thon dài của Cố Thanh Bùi ở trên bàn phím cách cách cách cách đánh chữ.
Nguyên Dương nói: "Tôi đã suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, tuy rằng gã phó viện trưởng kia đáp ứng ký tên, nhưng áp lực từ lãnh đạp tỉnh cục trên đầu hắn cũng không nhỏ, nghe nói hắn còn muốn đưa lên trên nữa. Tôi cho rằng hắn có lẽ không muốn đắc tội với cả hai bên, cho nên lúc ban đầu không đồng ý, hiện tại do áp lực bức bách từ phía chúng ta nên mới đồng ý, nhưng mà cuối cùng hắn rốt cuộc có ký tên hay không, nhất là khi nào thì ký, bây giờ vẫn còn là vấn đề."
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Khi nào ký là một phiền toái không nhỏ, vạn nhất ông ta vẫn trì hoãn, phán quyết sẽ không hạ được, chúng ta cũng coi như đã đối diện với tổn thất. Cho nên chúng ta hiện tại phải tìm được lãnh đạo, tiếp tục gây áp lực cho ông ta, thúc đẩy phán quyết mau chóng được hạ xuống. Chỉ có hạ phán quyết, chuyện này mới tính là ván đã đóng thuyền."
Nguyên Dương trèo lên giường, ngang ngạnh dùng đầu đẩy máy tính trên đùi Cố Thanh Bùi ra, để cho mình nằm lên đùi Cố Thanh Bùi, "Chuyện này mà được giải quyết, tôi sẽ chờ ông phát tiền thưởng cho tôi."
Cố Thanh Bùi cười cười, "Nhớ kỹ ghê, không hoàn thành thì một xu tôi cũng không cho cậu đâu."
Nguyên Dương cong môi, "Không cho tôi tiền, thì tôi chỉ có thể tiếp tục ăn của ông ngủ của ông thôi."
"Cậu còn nói không biết ngượng."
"Tạm thời đừng trở về phòng, ngồi thêm chút nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm. Bọn họ nếu muốn làm cái gì, cũng sẽ không chọn chốn khách sạn nơi nơi đều là camera cùng người đâu, mà sẽ chọn bên ngoài." Nguyên Dương hoàn toàn không có một chút khẩn trương, ngược lại nhìn qua phi thường chờ mong.
Cố Thanh Bùi nhắc nhở nói: "Tôi lặp lại lần nữa, đừng có gây chuyện đấy."
Nguyên Dương hừ một tiếng, "Ông sao không đến mà nói với bọn họ đi."
"Tôi lại lo lắng cậu làm ẩu hơn."
Nguyên Dương nhẹ nhàng nhéo nhéo tay hắn, cong môi cười, "Cố tổng, ông không phải là đang sợ hãi đấy chứ? Vừa nghe nói đối phương có quan hệ với xã hội đen gì đó, liền căng thẳng như vậy."
Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn y, "Tôi là lương dân tuân thủ luật pháp, tôi chẳng muốn dính dáng đến mấy việc này. Bất quá, tôi không sợ."
"Thật sự không sợ ư?"
"Không sợ." Biểu tình trên mặt Cố Thanh Bùi đích thực bình tĩnh, hắn tuy rằng không thích xung đột bạo lực, song cũng chẳng hề sợ hãi. Hơn nữa, nơi này còn có đại lưu manh Nguyên Dương đang ngồi, ba bốn tháng nay hắn còn chưa mất đi cái tay cái chân nào, những người kia chưa chắc đã khó xơi hơn Nguyên Dương.
Nguyên Dương nắm tay hắn, khẽ cười nói: "Vậy là tốt rồi, yên tâm đi, có tôi ở đây, bọn họ đừng hòng thương tổn đến ông."
Cố Thanh Bùi nhíu mày, "Cậu rốt cục cũng phát huy được chút tác dụng."
Nguyên Dương nhắm thẳng mu bàn tay hắn nhéo một cái, trừng mắt nói: "Còn dám xem thường tôi, buổi tối sẽ làm chết ông."
Cố Thanh Bùi rút tay về, nhìn nhìn đồng hồ, "Năm giờ rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, đi nơi nào được đây nhỉ?"
Nguyên Dương nheo ánh mắt, "Vậy đi chọn lấy một chỗ thật tốt ở đây đi."