Châm Phong Đối Quyết

Chương 43 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Cố Thanh Bùi nhìn bả vai nhỏ máu cùng mồ hôi ứa đầy trán của y, "Cậu, Cậu sao rồi? Vết thương có sâu không vậy."



"Không sâu, đưa khăn quàng cổ cho tôi."



Cố Thanh Bùi gỡ khăn quàng cổ xuống đưa cho y, tay hơi hơi có chút phát run.



Nguyên Dương chọc tức cười cười, "Cố tổng cũng hoảng sợ ư?"



"Nói nhảm, cha cậu là ông chủ lớn của tôi, trách tội xuống thì chẳng phải tôi sẽ xui xẻo sao."



Nguyên Dương nhíu nhíu đầu mày,"Chỉ vì thế thôi à? Ông không lo lắng cho tôi sao?"



Cố Thanh Bùi nói: "Tôi thấy cậu rất tỉnh táo, hẳn là không có việc gì. Cậu lấy khăn quàng để làm chi? Cầm máu à?"



Nguyên Dương đem khăn quàng quấn một vòng quanh động mạch trên cánh tay, miệng cắn một đầu, tay kia giữ chặt một đầu khác, dùng sức xiết chặt.



Cố Thanh Bùi thấy trán y toát đầy mồ hôi, cảm thấy y có thể không hề thoải mái giống như biểu hiện bên ngoài. Hắn vuốt mặt Nguyên Dương, "Nếu đau thì cứ cậu cứ nói, đừng giả bộ."



"Tôi nói đau thì thế nào hở? Có phải nói thì sẽ không đau đâu." Nguyên Dương bĩu môi, "Dù sao ông cũng không lo lắng."



Cố Thanh Bùi thật sự không nói nổi loại câu "Tôi lo lắng" lên lời, rất buồn nôn, hắn thở dài: "Vừa nãy cám ơn cậu."



Nếu Nguyên Dương không đẩy hắn ra, người trên lưng nở hoa hẳn phải là hắn.



Nguyên Dương nheo mắt nhìn hắn, "Cảm động không hử?"



Cố Thanh Bùi cười cười, "Có chút."



Nguyên Dương ghé sát vào bên tai hắn, "Lấy thân báo đáp là được."



Cậu cảnh sát phía trước rốt cục chịu không nổi, ho khan một tiếng, "Hai vị đồng chí a, đây không phải xe điều khiển tự động đâu nha."



Cố Thanh Bùi xấu hổ cười cười, "Còn bao lâu nữa đến bệnh viện vậy?"



"Rẽ khỏi con đường này là đến, cố chịu đựng thêm mấy phút nhé."



Nguyên Dương thở ra một hơi thật dài, tựa vào người Cố Thanh Bùi, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật thực sự có điểm đau."



Cố Thanh Bùi xoa xoa tóc y, "Cố chịu chút nhé."



Nguyên Dương đem mặt ghé lại gần, "Hôn tôi cái đi."




Nguyên Dương nhíu mày nói: "Việc này không trách ông được, nhóm người này quá tham, loại điều kiện đó vốn không thể đáp ứng, đổi sang người khác cũng sẽ không đáp ứng. Ba tôi là đã nói những gì?"



"Ngài ấy nói sáng mai sẽ qua đây."



Nguyên Dương đến gần hắn, nắm lấy cằm hắn, cười cười, "Bộ dạng này một chút cũng chẳng giống ông tý nào."



Cố Thanh Bùi cười nói: "Tôi cũng không thể lúc nào cũng thăng quan tiến chức thuận lợi được, tôi cũng có thời điểm thất bại cùng bất lực chứ."



"Ông không đến mức chịu không nổi sự thất bại đấy chứ."



"Sao thế được, công việc tôi đã từng trải qua khắp chốn đều có thất bại. Cậu tưởng rằng tôi vừa mới tham gia công tác, đã liền là ‘ Cố tổng ’ rồi chắc?"



"Nếu như vậy ông còn băn khoăn chi nữa, yên tâm đi, ba tôi yêu thích ông đến vô cùng vô tận như thế, sẽ không làm gì ông đâu."



Cố Thanh Bùi nhướn mày, "Cậu hiện tại lại dỗ dành ngược lại tôi đấy à, không vội đuổi tôi đi hay sao?"



Nguyên Dương cúi đầu, cắn bờ môi hắn, "Đuổi ông đi rồi, thì tôi tìm đâu ra cặp mông mất hồn thế này chứ." Tay y dao động xuống hạ thân của Cố Thanh Bùi, nhéo mông Cố Thanh Bùi.



Cố Thanh Bùi cười thấp liếm liếm bờ môi y.



Nguyên Dương nhẹ giọng nói: "Tôi hôm nay đẹp trai hay không?"



"Cũng tạm."



"Đến tột cùng là có hay không."



"Có chút dọa người đó."



"Ông hiện tại biết, là tôi đối với ông hạ thủ lưu tình nhiều lắm rồi đó." Nguyên Dương tỉ mẩn gặm cắn bờ môi hắn, "Tôi vẫn luôn không muốn động thủ với ông, kiểu người như ông, đánh nhau thì cứ như là đang ức hiếp ông vậy."



Cố Thanh Bùi nghĩ đến tình trạng bi thảm của mấy gã tiểu lưu manh kia, rồi lại nghĩ đến bản thân. Nếu như để hắn chọn lựa, hắn vẫn là tình nguyện bị Nguyên Dương thượng, đối với phương diện giới tính, hắn không có quan niệm vinh nhục mãnh liệt như vậy, ngược lại nếu mất tay gãy chân thì có thể khiến hắn thống khổ muốn chết.



Hắn hừ cười nói: "Nhưng cậu cũng nào có khách khí với tôi đâu."



"Đáng đời ông, ai bảo ông cứ luôn chọc tức tôi." Nguyên Dương dùng trán đẩy trán hắn, "Yên tâm đi, ông nếu chọc giận tôi, tôi sẽ không đánh ông đâu, mà là sẽ thượng ông, thượng ông còn sảng khoái hơn nhiều so với đánh ông."



Cố Thanh Bùi cười mắng: "Cậu con mẹ đó quả đúng là đồ đại lưu manh."



Nguyên Dương dùng sức ngăn chặn làn môi hắn.