Châm Phong Đối Quyết

Chương 45 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Nguyên Lập Giang làm việc quả thật rất mau lẹ mạnh mẽ, ngày thứ ba sau khi sự vụ phát sinh, Triệu luật sư liền đem tiến độ kiểm toán của cục thuế đưa lại cho Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương. Không có bất cứ công ty nào không tồn tại vấn đề sổ sách, lại còn là kiểu mang tính chất xã hội đen thế này, càng tra càng thấy tiến triển, chỉ riêng có khoản mục năm ngoái, đã tóm được vụ trốn thuế có hạng mức hơn sáu trăm vạn, nếu tiếp trục tra lên phía trước, không biết sẽ tra ra được thêm bao nhiêu.



Cố Thanh Bùi cảm thán thật sâu quả nhiên gừng càng già càng cay, Nguyên Lập Giang vừa ra tay, đánh cho đối phương trở tay không kịp, đứng cũng không vững nổi. Vô luận là từ khả năng điều động nhân lực cấp cao, hay là năng lượng, phương diện thủ đoạn, hắn đều là kém một trời một vực so với Nguyên Lập Giang. Chiến lược gia như Nguyên Lập Giang lại có thể để ý đến hắn, hắn cho tới nay đều cảm thấy được thật vinh hạnh.



Liên tục ở khách sạn hết hai ngày không thể ra ngoài, hai người đều chán phát ốm.



Nguyên Dương mỗi ngày đều lải nhải nói muốn ra ngoài đi lại, ăn bữa cơm, đều bị Cố Thanh Bùi ngăn cản, vào thời điểm trọng yếu này, đừng hòng bảo hắn làm bất cứ chuyện gì trái lời Nguyên Lập Giang.



Đúng lúc Nguyên Dương vào WC, điện thoại của Cố Thanh Bùi reo vang.



Hắn cầm di động liền thấy, là một dãy số lạ, loại cuộc gọi này hắn bình thường không tiếp, cho nên liền trực tiếp ấn ngắt.



Số điện thoại kia lại bám riết không tha gọi lại.



Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, tiếp điện thoại, "Alo, ai vậy?"



Đầu kia điện thoại trầm mặc một chút, một giọng nói mang chút âm u truyền đến, "Alo, Cố tổng."



Âm thanh này đối với Cố Thanh Bùi mà nói là hoàn toàn xa lạ.



Cố Thanh Bùi bình tĩnh hỏi: "Anh là ai?"



"Tôi là ai ngài không cần biết, Cố tổng là người thông minh, tôi chỉ xin khuyên ngài một câu, chớ có ép người quá đáng *."



* Nguyên văn: Đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân (  得饶人处且饶人). làm người cần có lòng khoan dung.



Cố Thanh Bùi cười lạnh một tiếng, "Hiện tại nói với tôi điều này, có phải đã quá muộn hay không? À, hoặc là những lời này, anh là vốn tính toán để nói với người chết hoặc là tàn phế hả?"



Đối phương âm hiểm cười hai tiếng, "Cố tổng, ngài đã nghĩ quá phức tạp rồi, tôi chỉ là muốn hù dọa các người một phen mà thôi."



"Vậy a, anh hiện tại nói gì với tôi cũng không có tác dụng. Nếu là mâu thuẫn giữa hai ta, tôi nhất định sẽ nhượng bộ, tôi cũng không muốn chọc vào đao kiếm thương tích gì cả. Nhưng mà, các người hiện tại đã chọc vào người không nên chọc, sự tình đã sớm không còn là chuyện tôi có thể khống chế, tự làm tự chịu đi nha."




Bé gái tầm mười tuổi kêu "Anh" rồi chạy lại, bé trai mười ba mười bốn tuổi kia lại không nhúc nhích.



Nguyên Dương đưa tay đè trán nó lại, "Đừng có nhào lên người anh thế chứ."



"Anh, thương thế của anh thế nào?" Bé gái ôm lấy cánh tay Nguyên Dương làm nũng.



"Không có việc gì, đừng lo lắng."



Bé trai kia bước tới, chớp chớp mắt nhìn Nguyên Dương, "Anh, anh đánh nhau chưa bao giờ thua cả, không phải là giờ rèn luyện không đủ đấy chứ."



"Nói bậy, đối phương đông người mà."



Nguyên Lập Giang quát: "Đừng có mà kích động anh con đánh nhau, cái gì mà thua hay không chứ, đây là vấn đề thắng thua hay sao?"



Bé trai kia rụt cổ, lại chuyển hướng Cố Thanh Bùi, "Chú à, chú là ai vậy?"



Cố Thanh Bùi cười vươn tay, "Chú họ Cố, Cố Thanh Bùi, cấp dưới của cha cháu."



"A, tôi biết chú." Bé gái mò tới, một phen giữ chặt tay bé trai, ghé vào bên tai cậu nói: "Đại ca nói anh ấy phi thường chán ghét ông này, đừng có bắt tay ông ấy."



Âm lượng tuy rằng rất thấp, nhưng là toàn bộ người lớn ở đó đều có thể nghe thấy.



Nguyên Lập Giang trợn tròn mắt nhìn Nguyên Dương.



Nguyên Dương bật cười hai tiếng.



Bé trai kia vỗ vỗ đầu bé gái, "Em đừng có không lễ phép như vậy." Cậu vươn bàn tay nhỏ bé bắt tay cùng Cố Thanh Bùi, "Cố tổng, anh cháu tính tình không tốt, nhưng anh ấy rất nể phục người có năng lực. Papa cháu rất tán thưởng chú, anh trai cháu rồi cũng sẽ yêu thích chú, chú cố lên nha."



Cố Thanh Bùi nhịn không được nở nụ cười, không tồi, đây mới là đứa con mà hắn muốn, dù thế nào cũng không thể là cái dạng như Nguyên Dương được.