Châm Phong Đối Quyết

Chương 49 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Đồ ăn căng tin có phần đơn giản, Trương Hà đặc biệt bố trí người làm thêm mấy món đồ ăn, song thời điểm bưng lên, Cố Thanh Bùi vẫn áy náy nói: "Hôm nay không kịp chuẩn bị, hy vọng Vương tổng Dương tổng đừng để ý."



Dương tổng nói: "Nào có đâu, chỉ là một bữa cơm thôi mà, Cố tổng nếu không có thời gian, chúng ta hôm nào lại hẹn gặp là được rồi."



"Nhất định nhất định."



Vương Tấn cười nói: "Cố tổng, chúng ta hẹn thời gian đi, cậu dẫn tôi đi xem khu đất."



"Được, để tôi xem nhật trình, cuối tuần này có thể không có thời gian, cuối tuần sau......"



"Để tôi đưa Vương tổng đi." Nguyên Dương ngắt lời nói: "Cố tổng hôm trước mới từ vùng khác công tác trở về, công ty còn tồn động rất nhiều việc, tuần tới có khả năng còn phải đi công tác. Để không chậm trễ, tôi sẽ đi cùng Vương tổng, mảnh đất đó tôi đã tới hai lần, nắm rất rõ tình hình." Nguyên Dương nửa cười nửa không nhìn Vương Tấn.



Vương Tấn hơi hơi nheo mắt lại, cười nói: "Được đấy, nếu Cố tổng không có thời gian, vậy để Nguyên công tử đưa chúng tôi đi, tôi cũng sớm muốn đi xem một chút."



Cố Thanh Bùi cũng chẳng hề muốn đi, phải lái xe hơn hai giờ, còn phải qua một đoạn đường núi không dễ đi, hắn liền nói ngay: "Vậy là tốt nhất, chờ Vương tổng xem xong trở về, nếu có ý định hợp tác, cuối tuần sau tôi sẽ hẹn Nguyên đổng ra, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng."



"Không thành vấn đề."



Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bả vai Nguyên Dương, nửa đùa giỡn nửa cảnh cáo nói: "Nguyên Dương, thân thể cậu không tốt, sẽ không để cậu lái xe đâu, nhưng cậu cần phải chiếu cố  Vương tổng thật tốt. Vương tổng là thượng khách của chúng ta, cậu không thể có chút sơ suất nào đâu đấy."



Nguyên Dương quay mặt đi, trừng mắt nhìn Cố Thanh Bùi một cái.



Vì góc độ, những người khác đều nhìn không thấy, chỉ nghe thấy Nguyên Dương đáp ứng một tiếng.



Cố Thanh Bùi tuy rằng mơ hồ có chút lo lắng, song hắn cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để khảo nghiệm Nguyên Dương, hắn nghĩ Nguyên Dương hẳn sẽ không không biết nặng biết nhẹ, cố ý đắc tội Vương Tấn.



Sau khi tiễn bước Vương Tấn, Nguyên Dương đi theo Cố Thanh Bùi về văn phòng.



Cố Thanh Bùi nói: "Buổi chiều khi đi làm, cậu đi tìm Trương quản lý, bảo ông ấy đem tư liệu dự án đưa cho cậu một phần, cậu xem cho kỹ lưỡng, đừng đến lúc đó người ta hỏi cái gì cậu cũng không trả lời được. Mà bỏ đi, cậu cứ mang theo Trương quản lý đi."



Cố Thanh Bùi vừa mới ngồi xuống ghế dựa, hai tay Nguyên Dương liền nắm lấy tay vịn ghế, y khom người, mũi cơ hồ chọc vào mặt Cố Thanh Bùi.


Nguyên Cạnh tham quan văn phòng, thờ ơ như không nói: "Em tưởng là văn phòng papa."



Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn Nguyên Dương, "Sao hai đứa nó lại đến đây vậy?"



"Chúng muốn đến chơi chỗ tôi ở, ba tôi liền sai lái xe đưa chúng nó tới."



Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Xe công ty cho cậu mượn dùng một ngày, một lát nữa tan tầm cậu dẫn hai đứa về nhà đi."



Nguyên Dương nhìn nhìn đồng hồ, "Tôi hiện tại dẫn chúng đi thôi, lát nữa tắc lắm, em gái lại làm phiền tôi."



"Đi viết đơn xin phép, cứ theo đúng trình tự đi."



Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: "Biết rồi." Y vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: "Hảo hảo nghỉ ngơi."



Nguyên Cạnh xoay cổ, cổ quái nhìn bọn họ.



Nguyên Dương ấn đầu hai đứa nhỏ, "Đi thôi."



Nguyên Cạnh đi ra ngoài mấy bước, đột nhiên quay lại, cười nói với Cố Thanh Bùi: "Chú Cố, bạn gái chú cũng ở công ty phải không."



Cố Thanh Bùi mặt không đổi sắc, "Không có."



Nguyên cạnh cười cười, "Bye bye."



Cố Thanh Bùi phất phất tay.



Sau khi tiễn ba người, Cố Thanh Bùi ngồi lên ghế, trắng mắt nhìn trời.



Trẻ con quá thông minh cũng không khiến cho người ta thích lắm, như vậy so ra, Nguyên Dương bụng dạ thẳng tuột dường như còn đáng yêu hơn một chút.



Cố Thanh Bùi cảm thấy bản thân đã bị Nguyên Dương làm cho có điểm ngớ ngẩn.