Châm Phong Đối Quyết

Chương 53 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Hô hấp của Nguyên Dương có chút nặng nề, y nhìn khóa vào Cố Thanh Bùi, khàn khàn giọng nói: "Tôi muốn gặp ông."



Cố Thanh Bùi hơi hơi nhíu mi, "Để làm gì? Đừng có nói là, cậu từ xa lắc chạy về đây, là muốn làm tình đấy chứ? Nguyên Dương, cậu cũng hay thật đấy, bất cứ khi nào không thuận theo ý mình, cậu liền giải quyết trên giường. Tôi cũng rất thích cuộc sống ngập tràn cảm xúc, nhưng tình dục chỉ là một phần của cuộc sống, kết cục là ngoại trừ nửa thân dưới sung sướng, còn vấn đề gì cũng không giải quyết được. Đừng tưởng rằng mọi chuyện đều có thể thuận theo ý cậu, cậu tưởng cậu là ai chứ?" Cố Thanh Bùi cào cào tóc, nói: "Tôi không biết cậu trở về là muốn làm cái gì, không có việc gì thì cậu mau quay lại đi, sắp sáng đến nơi rồi, cậu còn phải đưa Vương Tấn đi xem đất nữa."



Không mang kính mắt, khiến hắn không quá thấy rõ biểu tình của Nguyên Dương, song hắn có thể cảm thấy tâm tình của Nguyên Dương đang kịch liệt dao động.



Nguyên Dương sải từng bước, một phen nhéo tóm lấy cổ áo hắn, đẩy hắn lên tường.



Hai người bốn mắt giao nhau, ánh lửa trong mắt hừng hực, cảm xúc kịch liệt trao đổi trong hô hấp đôi bên.



Cố Thanh Bùi sắc bén nhìn y, "Nguyên Dương, cậu mẹ nó rốt cuộc còn muốn náo loạn thế nào đây?"



Làn môi Nguyên Dương nhè nhẹ run, y gian nan nói: "Ông một chút cũng không thích tôi ư?"



Trong lòng y có một giọng nói, lớn tiếng yêu cầu Cố Thanh Bùi cho y một đáp án tích cực, chỉ cần Cố Thanh Bùi nói ra lời y muốn nghe, y sẽ......



Cố Thanh Bùi lạnh lùng nói: "Hai người chúng ta là bắt đầu như thế nào, trong lòng cậu đã tường tận. Cậu chưa quên chuyện cậu hạ dược tôi, cưỡng bức tôi, rồi một thời gian rất dài sau đó đã lấy chuyện này để làm nhục tôi đấy chứ? Cho dù cậu đã quên, tôi cũng sẽ không quên, hai ta có còn đường nào để mà phát triển cảm tình gì đó nữa đây? Tôi hiện tại để cậu vào ở nhà tôi, một là vì tôi đuổi cậu không nổi, còn một điều nữa, chính là làm tình với cậu cảm giác cũng không tệ lắm. Tôi có thể vui vẻ hòa nhã với cậu là tốt lắm rồi, cậu còn muốn cái gì nữa?"



Khuôn mặt Nguyên Dương dữ tợn, bất chợt vung nắm tay, hung hăng đánh về phía mặt hắn.



Cố Thanh Bùi theo bản năng nhắm hai mắt lại.



Bên tai truyền đến tiếng vang lớn.



Đau đớn trong tưởng tượng không có phát sinh, hắn mở mắt liền thấy, nắm tay cứng rắn giống như đá tảng, nện vào bên cạnh mặt hắn, dùng dư quang liếc nhìn, có thể nhìn thấy máu tươi đang chảy xuống theo vách tường.


Hắn chung quy cảm thấy có một khâu nào đó sai lầm, song tư duy mà hắn vẫn phi thường tín nhiệm, lại chằng hề cho hắn đáp án.



Nghĩ đến ánh mắt Nguyên Dương khi rời đi, trong lòng hắn phiền muộn đến hoảng hốt.



Tại gian nhà này, đại bộ phận đều là những hồi ức không tồi. Kỳ thật chỉ cần nhìn thấu tính cách của Nguyên Dương, y cũng không khó ở chung. Nguyên Dương chính là giống như đứa trẻ con, luôn đưa ra những yêu cầu như muốn cố tình gây sự, nhưng không nhất thiết phải thuận theo thì y mới cao hứng, mà cần phải dẫn dắt từng bước, nghĩ biện pháp chuyển dời sự chú ý của y. Phương diện này không thể thỏa mãn y, nhưng cần đối xử tốt với y ở một phương diện khác, góc cạnh sắc bén của y sẽ thu hồi lại.



Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã muốn tìm tòi thông suốt hình thức ở chung với Nguyên Dương đến như vậy. Hắn có thể cam đoan bản thân hưởng thụ sự phục vụ cần mẫn của Nguyên Dương, lại còn không khiến hắn thấy quá phiền hà. Kỳ thật mỗi một ngày chung sống cùng Nguyên Dương, đều...... Đều là thoải mái chiếm đại đa số.



Nhưng hắn nói không nổi.



Nhớ đến những lời Bành Phóng nói, cơ hồ đem tự tôn của hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân. Hắn có thể ở trước mặt Nguyên Dương giả vờ hoàn toàn không để tâm, bất quá là vì thể diện, song hắn sao có thể gạt được chính mình chứ.



Cảm giác nhục nhã bị một thằng ranh con tùy ý đùa bỡn, như thế nào cũng không thể tiêu tan.



Vậy nên hắn không thể nói nổi, hắn chỉ muốn dùng những lời nói cay nghiệt sắc bén mỉa mai Nguyên Dương, để hóa giải cảm giác nhục nhã trong lòng mình.



Kết quả đôi bên đều làm tổn thương nhau.



Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng đập ót lên tường, kỳ vọng bản thân có thể thanh tỉnh vài phần.



Hắn từ nhỏ đã thông minh, hơn ba mươi năm qua, hắn luôn được người khen ngợi, hắn cũng vẫn cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân ưu việt hơn người. Nhưng duy chỉ có chuyện của Nguyên Dương, hắn cảm thấy bản thân xử lý quá kém cỏi.



Sao vừa gặp phải Nguyên Dương, IQ EQ của hắn liền bị kéo tụt, nguyên tắc xử sự của hắn cũng hết thảy bị quăng ra sau đầu, sự trấn định bình tĩnh cũng đều lặng lẽ biến mất tăm mất tích thế này?



Cố Thanh Bùi ôm lấy  đầu, tâm phiền ý loạn.