Châm Phong Đối Quyết

Chương 55 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Thời điểm ban mai còn chưa rạng hẳn, Nguyên Dương đã liền tỉnh lại.



Y có thói quen chạy bộ buổi sáng, đồng hồ sinh học đặc biệt chuẩn xác. Chính là cảm giác ôm Cố Thanh Bùi trong lòng thật sự là rất thích, vừa ấm áp lại thoải mái, trong khoang mũi tràn ngập hương vị của Cố Thanh Bùi, má dán lên làn da ấm áp của Cố Thanh Bùi ấm áp. Cái cảm giác chặt chẽ thân thiết này, khiến y có thể đặc biệt phô bày quyền sở hữu của mình một cách rõ ràng, làm y luyến tiếc không muốn buông tay.



Y dùng đầu mũi đẩy vào hõm gáy của Cố Thanh Bùi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cố Thanh Bùi. Nếu Cố Thanh Bùi cứ ngủ mãi trong lòng y như vậy thì thật tốt, chí ít y sẽ không còn phải nghe những lời mình không muốn nữa.



Chỉ một chút động chạm như vậy, vẫn làm Cố Thanh Bùi tỉnh giắc, hắn nheo nheo mắt, khàn khàn nói: "Cậu tỉnh rồi à? Mấy giờ rồi?"



"Năm giờ."



"Dậy chạy bộ hả?"



"Ừ."



Cố Thanh Bùi dùng sức nhắm mắt rồi lại mở ra, "Tôi phải...... Tôi phải quay về phòng cho khách."



Nguyên Dương khó chịu nói: "Không về cũng có sao đâu."



"Buổi sáng bị giúp việc nhìn thấy thì sao."



"Có làm sao đâu."



Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Cậu không phải là ngủ đến hồ đồ rồi chứ, chúng ta ở nhà cậu đó, cha mẹ cậu bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện."



"Phát hiện ra thì sao?"



Những lời này vừa nói ra, hai người đều sững sờ, trong phòng im lặng dị thường.



Chẳng ai hay, bị phát hiện thì sẽ thế nào.



Nguyên Dương có thể dùng ngữ khí dửng dưng nói những lời này, Cố Thanh Bùi thì chỉ cần nghĩ đến hậu quả cũng đủ kinh hồn bạt vía.



Nguyên Dương cũng vì những lời mình nói ra mà cảm thấy khiếp sợ. Y cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới nếu để ba mẹ của mình biết y cùng một người đàn ông quan hệ dây dưa bất chính, không phải là sợ hãi, chính là nghĩ đến phản ứng của bọn họ, liền cảm thấy phiền lòng.



Nhưng nếu đổi lại là Cố Thanh Bùi, bị phát hiện thì sẽ thế nào đây. Nói không chừng khi tất cả mọi người đều biết, Cố Thanh Bùi sẽ không thể nuốt lời được nữa, sẽ cam tâm tình nguyện mà tiếp tục ở bên y.



Y cũng không biết bản thân sao lại có ý tưởng này, y biết rõ suy nghĩ này là quá mức sai trái, nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân nghĩ chệch về hướng đó.



Y lắc lắc đầu, nhảy xuống  giường, vừa mặc quần áo vừa nói: "Dậy đi, tôi đưa ông về phòng khách."



Cố Thanh Bùi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, yên lặng xuống giường mặc quần áo.



Thái độ một chút cũng không muốn dính dáng quan hệ gì với y, một tia không bỏ sót bị Nguyên Dương thu hết vào đáy mắt, y âm thầm xiết chặt quần áo.



Gian phòng khách bố trí cho Cố Thanh Bùi nằm ngay cách vách phòng Nguyên Dương, Nguyên Dương dẫn hắn về phòng, sau đó liền đi chạy bộ.



Cố Thanh Bùi sau khi về lại phòng khách, cho dù mới hơn năm giờ sáng, nhưng nằm trên giường thế nào cũng ngủ không được. Thực sự hắn rõ ràng rất mệt mỏi, không chỉ có mấy ngày nay vẫn luôn bộn bề công việc, một hồi tình ái đêm qua lại tiêu hao hết thể lực, hắn lẽ ra nhắm mắt lại là phải liền thiếp đi, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể ngủ.



Cố Thanh Bùi là người đặc biệt quen giường*, môi trường xa lạ, mùi vị không hợp, đệm quá mềm, gối đầu quá cao, đều làm cho hắn khó có thể chợp mắt. Mà quan trọng nhất là, một người cần phải có bên cạnh hắn, cũng không có.


Cố Thanh Bùi lạnh lùng nói: "Hoãn lại, ra ngoài đi."



Nguyên Dương cắn răng nói: "Không nhận được thông báo lùi giờ họp, tất cả mọi người đã đợi ngài trong phòng họp rồi."



Trương Hà làm việc luôn luôn ổn thỏa, Cố Thanh Bùi căn bản không tin lời Nguyên Dương, y rõ ràng là đang gây sự.



Cố Thanh Bùi nghiêm mặt, lạnh nhạt nói: "Tôi lặp lại lần nữa, đi ra ngoài."



Nguyên Dương sải một bước tiến vào văn phòng, đóng sầm cửa lại, "Nếu tôi không ra thì sao? Các người có thể tiếp tục ở ngay trước mặt tôi."



Triệu Viện ngạc nhiên nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, liền hiểu ra được chuyện gì, nàng lau lau nước mắt, biểu tình khó nén kinh ngạc, "Thanh Bùi, anh cùng cậu ấy...... Bỏ đi, em về trước đây."



"Viện Viện, em không cần đi, chúng ta sẽ cùng tâm sự."



"Không, không cần, em hôm nay đã thất lễ rồi, em đi đây." Triệu Viện dùng sức lau mắt, cầm lấy túi xách bỏ đi.



Cố Thanh Bùi đuổi theo hai bước, liền chán nản dừng chân, hắn hung tợn trừng mắt liếc nhìn Nguyên Dương, giận dữ nói: "Cút đi."



Nguyên Dương trợn trừng như muốn nứt mắt, "Ông mẹ nó không phải không thích đàn bà sao, ôm ôm ấp ấp vợ cũ như vậy là có ý mẹ nó gì chứ!",



Toàn thân Cố Thanh Bùi đều như bị châm lửa, "Đây là chuyện giữa chúng tôi, liên quan rắm gì đến cậu chứ."



Nguyên Dương rất hiếm khi thấy Cố Thanh Bùi phẫn nộ như thế, lần đầu tiên là sau khi y hạ dược Cố Thanh Bùi, còn lại chính là lần này. Chẳng lẽ ở trong lòng Cố Thanh Bùi, mạo phạm hắn cùng với mạo phạm vợ cũ của hắn, đều là không thể khoan dung ư?



Ả đàn bà kia, quan trọng đến vậy sao?!



Nguyên Dương phẫn nộ quát: "Mẹ nó chỉ là một ả đàn bà xấu xí, mà ông cũng thèm sao?"



Cố Thanh Bùi tiến lên hai bước, vung tay cho một bạt tai.



Nguyên Dương sững sờ.



Cố Thanh Bùi chỉ vào mũi y, lạnh lùng nói: "Đừng có nói xấu cô ấy trước mặt tôi, cậu không xứng." Nói xong sải bước đi ra ngoài cửa.



Toàn thân Nguyên Dương đều bị thiêu đốt, y dồn sức quay người, nắm lấy bả vai Cố Thanh Bùi ấn hắn lên tường, y hung tợn nói: "Ông nói lại lần nữa xem, ông, ông là đồ ngu xuẩn, vì một ả đàn bà, ông dám......"



Nguyên Dương cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy ủy khuất như vậy.



Hai người phẫn nộ trừng đối phương, thật lâu sau, Cố Thanh Bùi mới hạ vai xuống, "Buông tôi ra."



"Buông ông ra? Tôi mẹ nó đang muốn giết chết ông đây!"



Cố Thanh Bùi mệt mỏi nhìn y, "Nguyên Dương, chỉ e có cho cậu thời gian cả một đời, cậu cũng sẽ không hiểu chuyện. Tôi nợ Triệu Viện nhiều lắm, tôi cơ hồ đã hủy hoại cả đời cô ấy. Cố Thanh Bùi tôi cả đời này chưa làm qua chuyện gì thẹn với lòng, người tôi duy nhất phụ lòng, có lỗi, lại chính là người phụ nữ thật lòng yêu tôi. Cậu hiểu cũng được, không hiểu cũng không sao, hiện tại buông ra đi, tôi không muốn nói thêm câu nào với cậu nữa."



Làn môi Nguyên Dương run rẩy như muốn nói gì.



Cố Thanh Bùi đẩy y ra, mở cửa bước đi.



Nguyên Dương hung hăng đá một cước vào sofa, y suy sụp ngồi xuống, ôm lấy  đầu, lòng đau như cắt.