Châm Phong Đối Quyết
Chương 6 :
Ngày đăng: 15:33 30/04/20
Phía ngoài văn phòng tổng tài có một gian riêng chuyên biệt ngăn cách với bên ngoài, bình thường là để chuẩn bị cho thư ký. Cố Thanh Bùi cho người dọn dẹp chỗ này, lắp đặt máy tính cùng đồ dùng làm việc, làm thành văn phòng cho Nguyên Dương.
Văn phòng thư ký tuy rằng không nhỏ, song lại bị kẹp giữa văn phòng tổng tài cùng một dãy văn phòng bên ngoài, không có cửa sổ, có chút áp lực. Nguyên Dương nhìn thoáng qua liền bĩu môi, trực tiếp theo Cố Thanh Bùi tiến vào văn phòng tổng tài.
Cố Thanh Bùi đang lật xem một chút tư liệu nhân sự hắn yêu cầu Trương Hà đưa tới, ngẩng đầu liếc nhìn y một cái, "Có chuyện gì à?"
Nguyên Dương ngáp một cái, trực tiếp ngả lên sofa của hắn, nhắm mắt lại muốn ngủ trong chốc lát.
Cố Thanh Bùi nhìn nhìn đồng hồ, "Theo đúng trình tự đi làm bình thường, cho cậu nửa giờ làm thời gian nghỉ trưa."
"Đừng ồn ào."
Cố Thanh Bùi đỡ cằm, nhìn cặp chân dài không có chỗ đặt đành phải gác ra bên ngoài sofa của Nguyên Dương, nheo mắt lại. Thằng ranh này tuy rằng tính cách cực đáng ghét, bộ dạng ngược lại quả thật ưa nhìn, thật quá đáng tiếc.
"Cậu muốn ngủ thì vào phòng mà ngủ, bên trong đó có giường. Cậu ngủ trên sofa của tôi thì còn ra bộ dáng gì nữa."
Nguyên Dương đứng dậy, không chút khách khí vòng qua bàn công tác của hắn, tiến vào gian nghỉ trưa bên trong, "Rầm" một tiếng sập cửa lại.
Cố Thanh Bùi tiếp tục xem tư liệu nhân sự, sau một lát, điện thoại trên bàn hắn reo vang.
Hắn cầm lấy điện thoại, "Alo?"
"Alo, Cố tổng."
"Ai, Nguyên đổng."
"Thằng ranh kia đâu rồi?"
"Vẫn đang ở trong công ty."
"Không tồi, hôm nay có thể ở lại đó là rất tốt. Cậu làm rất được, về sau có tình hình gì, lập tức báo cho tôi biết, hai người chúng ta sẽ cùng trừng trị nó. Nó tuổi còn nhỏ, phi thường không hiểu chuyện, nếu có lỡ miệng đắc tội chỗ nào, hy vọng cậu đừng chấp nhặt với nó."
"Không đâu, tôi tin tưởng cậu ấy là hiểu đạo lý, hơn nữa tuyệt đối là người có thể bồi đắp thành tài, chính là hiện tại tâm lý phản kháng có phần nặng, sau này sẽ tốt hơn."
Nguyên Dương cười nhạt, căn bản không đem tiền lương để ở trong lòng.
Cố Thanh Bùi ở trong lòng cười lạnh, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp phong bế sạch nguồn tài chính của thằng nhãi Nguyên Dương này, xem y còn dám không ngoan ngoãn nữa hay không. Hắn cũng không tin, Cố Thanh Bùi hắn lại trị không được thằng nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh này.
Bị hắn quấy nhiễu một hồi như vậy, cơn buồn ngủ của Nguyên Dương hoàn toàn tan biến. Y căm giận mặc lại quần áo, một cước đá văng cửa đi ra ngoài.
Cố Thanh Bùi ở sau lưng y lạnh lạnh nói: "Còn tiếng rưỡi nữa mới tan tầm, sau khi hết giờ đưa tôi về nhà."
Nguyên Dương tức giận đến lông này cũng muốn bốc lửa, "Tôi, đưa ông về nhà?"
"Đúng vậy, cậu không chỉ phải đưa tôi về nhà, sau này sáng nào cũng phải đến đón tôi đi làm, cậu là lái xe chuyên dụng của tôi. Xe công ty cấp cho tôi phải cuối tuần mới đến, trước dùng xe của cậu đi, tôi sẽ chi trả phí xăng dầu cho cậu."
Nguyên Dương chỉ vào mũi hắn, nghiến răng nói: "Cố Thanh Bùi, ông con mẹ nó lá gan thật quá lớn, ngươi dám bắt tôi lái xe cho ông? Có biết ông đây là lái những gì không? Tôi là lái xe tăng, lái thiết giáp, lái phi cơ, chứ không phải là lái xe cho ông!"
Cố Thanh Bùi ôm ngực cười khẽ: "Cậu hiện tại cái gì cũng làm không được, phỏng chừng chỉ còn mỗi lái xe là làm được. Tôi cũng có phần thích lái xe từng tham gia quân ngũ, tính kỷ luật mạnh mẽ. Tôi đã muốn nói qua, cậu không hài lòng, thì cứ đi tìm Nguyên đổng, "
Bao nhiêu gân xanh trên trán Nguyên Dương đều nổi hết lên, nắm tay vang lên răng tăc, xem ra tức giận không nhẹ.
Chuyện hôm nay phát sinh trong văn phòng Cố Thanh Bùi, so với nghẹn khuất y phải chịu trong nhiều năm tham gia quân ngũ còn nhiều hơn. Bởi vì y không có cách nào động thủ, không có cách nào để phát tiết, Cố Thanh Bùi không phải đối tượng y có thể sử dụng nắm đấm để trấn áp. Song theo thói quen sinh hoạt của y, y ngoại trừ nắm đấm thì lại không biết làm cách nào để giải quyết loại xung đột này.
Đây mới là điều khiến cho y buồn bực.
Y phải nghĩ ra biện pháp khác đối phó Cố Thanh Bùi, mà không phải động thủ.
Nhất định phải nghĩ ra......
Nguyên Dương lần đầu tiên nảy sinh tính toán tạm thời nhẫn nhịn. Y trước hết chịu đựng chờ ở nơi đây, chờ đến một ngày y bắt được nhược điểm của Cố Thanh Bùi, y nhất định sẽ khiến cho gã ngốc dám cả gan trêu chọc y phải mất mặt.
Y lạnh giọng nói: "Được, tôi làm lái xe cho ông, chỉ cần ông ngồi yên là được."
Cố Thanh Bùi nhếch miệng cười, "Tôi sẽ thắt đai an toàn."