Châm Phong Đối Quyết

Chương 78 :

Ngày đăng: 15:34 30/04/20


Cố Thanh Bùi cũng không có khả năng đuổi Vương Tấn đi, chỉ có thể nhìn anh lưu lại cách vách.



Thời điểm Vương Tấn trở về phòng thu dọn hành lý thay quần áo, Cố Thanh Bùi nhìn hoa hồng trên bàn, có điểm muốn cười.



Coi hắn là gì chứ, cư nhiên còn tặng hoa.



Nguyên Dương vĩnh viễn cũng sẽ không có hành động có ý nghĩa thực tế như vậy, nhưng y sẽ lại vì hắn mà nấu một bữa cơm nóng hôi hổi.



Nghĩ đến Nguyên Dương, sắc mặt Cố Thanh Bùi khẽ biến, hắn gắng sức dùng khăn mặt lau lau tóc, hy vọng có thể xóa sạch hình ảnh trong đầu.



Sau khi sấy khô tóc, Cố Thanh Bùi thay một thân quần áo, hắn linh cảm Vương Tấn một lát nữa khẳng định sẽ tìm đến hắn. Quả nhiên, thời điểm hơn ba giờ chiều, Vương Tấn gõ vang cửa phòng hắn, muốn dẫn hắn ra ngoài ăn cơm.



Vương Tấn cười nói: "Tôi đoán một mình cậu thì chỗ nào cũng lười đi, tôi thuê xe rồi, thêm cả lái xe bản địa nữa, hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta tùy ý đi shopping trên đảo, sau đó tìm một nhà hàng tốt dùng cơm, sắp xếp như vậy cậu có vừa lòng không?"



Cố Thanh Bùi cười khẽ, "Tùy anh Vương an bài."



Hai người ngồi lên xe, lái xe đưa bọn họ đến bãi biển cùng đường đi bộ náo nhiệt ở phụ cận để đi dạo. Vương Tấn thay đổi vẻ trầm ổn nghiêm túc trong công tác, trong toàn bộ hành trình trên mặt đều mang nét cười, cùng lái xe tán gẫu đến vui vẻ.



Tới đường bộ hành, nhìn thấy thứ gì mới lạ cũng đều muốn thảo luận một phen cùng Cố Thanh Bùi.



Cố Thanh Bùi nói: "Anh Vương là lâu lắm không ra ngoài chơi phải không."



Vương Tấn cảm thán một tiếng, "Cũng không phải là a, Saipan tôi đã tới một lần, là đến mở hội nghị, ngay cả bơi lội cũng không kịp, đã phải vội vàng bay về. Tôi mấy năm nay đi qua rất nhiều nơi, nhưng cơ hồ đều không có thời gian tĩnh tâm để hảo hảo nghỉ ngơi, du ngoạn. Kỳ thật không có thời gian cũng không phải nguyên nhân chính yếu, chủ yếu là không có người thích hợp làm bạn. Cậu có hiểu được loại cảm nhận này không? Nhìn thấy quang cảnh tuyệt đẹp, động lòng người, nhưng bên cạnh lại không có một người muốn cùng chia sẻ, thực rất cô quạnh. Nếu chỉ có một mình, dù ở chốn xinh đẹp đến đâu, cũng đều tẻ nhạt vô vị." Vương Tấn thầm kín đưa tình nhìn hắn một cái, "Cho nên hiện tại với tôi mà nói, đây mới là kỳ nghỉ phép chân chính, bởi vì có cậu ở bên cạnh tôi."



C



ố Thanh Bùi nhàn nhạt cười, không có đáp lại.



Vương Tấn nheo mắt nhìn thái dương, cười đến thực thư thái.



Lái xe bên cạnh rất hiểu chuyện, vẫn luôn cầm máy ảnh của Vương Tấn chụp hình cho bọn họ. Cố Thanh Bùi cũng không quá lưu tâm, ngược lại Vương Tấn cực hăng hái, ôm vai hắn chụp mấy tấm ảnh chung.



Hai người đi loanh quanh trên phố bộ hành, phần lớn đồ vật đều thích hợp để làm quà tặng mang về, mà hai người lại chẳng hề có nhu cầu. Đi hết cuối phố, lái xe chạy tới đón bọn họ đi ăn cơm.
Cố Thanh Bùi cười khổ nói: "Lần này, quả thật đã loạn rồi, thật sự chưa nghĩ ra."



Hắn vốn dĩ đã từng quyết định rời khỏi Bắc Kinh, cùng Nguyên Dương gây dựng một "Cửa hàng gia đình" như trong lời y nói, hai người cùng nhau buôn bán, tự nhiên cũng sẽ áo cơm không lo.



Chính là tất cả kỳ vọng lúc trước đã đều tan biến theo đống ảnh chụp kia, hắn hiện tại chỉ muốn tránh đám người họ Nguyên càng xa càng tốt.



Sau khi kết thúc kỳ nghỉ đến tột cùng nên làm cái gì, hắn là thật sự không có đáp án.



Lại quay về Bắc Kinh tìm công tác chỉ e sẽ rất khó, hắn có lẽ nên làm ăn độc lập, dù sao hắn cũng có một thân bản lĩnh, đến chỗ nào cũng không chết đói được. Chính là về nước cần có dũng khí, một lần nữa đặt chân lên thương trường, cũng cần dũng khí.



Hắn hiện tại đã không còn quan ngại bằng hữu của mình có biết hay không nữa, hắn lo lắng nhất chính là cha mẹ mình biết, song hắn lại không có lấy một nửa cách nào để ngăn cản.



Càng lo lắng sau khi về nước sẽ rơi vào trong cảnh khốn cùng, hắn lại càng muốn chạy trốn.



Vương Tấn tựa hồ xem thấu tâm tư hắn, chân thành nói: "Thanh Bùi, lời offer lúc trước của tôi với cậu, vẫn có hiệu lực như cũ, không, phải nói là có hiệu lực vĩnh viễn. Cánh cửa của công ty tôi, vĩnh viễn rộng mở đối với cậu, tôi vĩnh viễn hoan nghênh nhân tài như cậu. Cho dù chúng ta cuối cùng thật sự không có duyên bên nhau, cũng không ảnh hưởng đến sự tán thưởng của tôi đối với năng lực của cậu."



Cố Thanh Bùi nhìn bộ dáng chân thành của anh, thành thực mà nói, có một chút động tâm.



Hiện tại tình hình quốc nội không tốt, vốn liếng để lo liệu kinh doanh vất vả mấy năm của hắn, hai năm nay chỉ tăng thêm một phần. Một là vì hắn công tác bận rộn, hai cũng có liên quan đến tình hình kinh tế. Kỳ thật so với kinh doanh độc lập, hắn lại thích làm quản lý cao cấp, lãnh đạo một đoàn thể phấn đấu hơn. Lúc này một mình đơn thương độc mã, cũng không phải thời cơ quá lý tưởng, muốn khởi động tốt dự án mà tài chính của hắn lại không đủ. Dưới tình huống như vậy, Vương Tấn lại tung cho hắn một cành ô liu*, sau khi tổng hợp toàn bộ những cân nhắc, với hắn mà nói đây là điều có lợi nhất.



* Tung cành ô liu: Mang nghĩa trao cho một cơ hội.



Huống chi, hắn hiện tại không còn cảm thấy mắc nợ Nguyên Lập Giang, có lỗi với Nguyên Dương nữa. Ngược lại nếu hắn gia nhập công ty của Vương Tấn, mới có thể dựa vào hậu thuẫn cường đại như Vương Tấn để có thể đứng ngang hàng cùng Nguyên Lập Giang, khiến Nguyên Lập Giang không thể đối phó hắn nữa.



Vương Tấn thực biết nắm bắt lòng người, anh nói tiếp: "Thanh Bùi, cậu hẳn đã cân nhắc được rồi. Rất nhiều chuyện tôi không muốn nói, chỉ là sợ cậu không thoải mái, nhưng cậu cũng biết, nó khác xa so với tưởng tượng của cậu nhiều lắm. Chuyện của cậu cùng Nguyên Dương, sẽ khiến cậu khó lòng cất bước trong thành Bắc Kinh, lâm vào cảnh khốn cùng. Tôi nghĩ những người khác không có can đảm giúp cậu, nhưng mà tôi nguyện ý, không vì điều gì khác, mà chỉ vì bản thân cậu." Anh nắm lấy tay Cố Thanh Bùi, "Đến công ty của tôi đi, những thứ cậu dốc sức bao năm giành được tại Bắc Kinh, lẽ nào lại muốn vứt bỏ hết như vậy hay sao? Thanh Bùi, cậu là người thông minh như vậy, cậu biết chọn lựa như thế nào là có lợi nhất với bản thân, tôi hy vọng cậu có thể lợi dụng tôi."



Cố Thanh Bùi trầm mặc nhìn bản thân trong tách cafe, suy nghĩ trong đầu quay cuồng, mạch suy nghĩ nhanh nhạy chớp mắt giúp hắn tiếp nhận lợi hại, cũng tách rành mạch các khả năng gặp phải nguy hiểm.



Vương Tấn vỗ vỗ tay Cố Thanh Bùi, "Chúng ta còn có thời gian một kỳ nghỉ để cậu cẩn thận suy nghĩ, cậu không cần đáp lời tôi ngay. Hai ngày tới, tôi muốn trao đổi đi sâu hơn cùng cậu, để cậu có thể hiểu biết thêm về công ty của tôi, cậu có thể gác tình cảm cá nhân qua một bên, chỉ cần phân tích triển vọng công ty tôi, rồi lại ngẫm đến tình cảnh của bản thân. Thanh Bùi, tôi tin tưởng cậu sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất."



Lần này, Cố Thanh Bùi không có trực tiếp cự tuyệt, mà thấp giọng nói: "Để tôi...... cân nhắc một chút đã."