Châm Phong Đối Quyết
Chương 86 :
Ngày đăng: 15:34 30/04/20
Cố Thanh Bùi mở cửa xe, mới vừa khởi động, Nguyên Dương đã muốn đuổi tới, một phen giữ hắn lại.
Cố Thanh Bùi quay đầu, đôi bên chòng chọc nhìn đối phương, không khí giương cung bạt kiếm.
Nguyên Dương nghiến răng,"Xuống xe."
Cố Thanh Bùi nghĩ muốn mở miệng mỉa mai, song nhìn đến máu me ghê người trên mặt Nguyên Dương, hắn nháy mắt liền như khí cầu bị rò khí, thân thể có chút phát nhũn. Hắn ngồi bẹp trên chỗ ngồi, nhìn nhìn tay mình, đến giờ vẫn còn đang phát run.
Ngoại trừ thuở nhỏ không hiểu chuyện đánh nhau, hắn chưa bao giờ ra tay đả thương người, chẳng ngờ người đầu tiên phải thấy máu, lại là Nguyên Dương.
Hắn thật sự bị Nguyên Dương chọc giận đến hồ đồ, hắn không biết là vì tuổi tác hai người cách nhau quá nhiều, hay tính cách của Nguyên Dương không giống người thường. Hắn chưa bao giờ cảm thấy trên thế giới có một người khó xử lý như thế, hắn thậm chí cảm thấy bản thân căn bản là không thể giao tiếp cùng Nguyên Dương.
Rãnh ngăn cách giữa hai người càng lúc càng sâu, nhưng chẳng thể thay đổi được gì, ngược lại càng đi càng xa.
Cố Thanh Bùi mệt mỏi nhìn y, "Tôi đưa cậu đến bệnh viện."
"Không cần."
Cố Thanh Bùi muốn vươn tay xem đầu y, nhưng không may lại chạm vào miệng vết thương, hắn thở dài: "Đến bệnh viện đi, đừng cậy mạnh nữa."
Nguyên Dương cố chấp nhìn y sau một lúc lâu, mới nói: "Đường nơi này không dễ đi, để tôi lái xe."
"Không được, tình trạng cậu thế này lái xe sao được."
Cố Thanh Bùi nhéo nhéo cằm y, "Nhanh lên, lên xe đi."
Nguyên Dương lúc này mới ngồi vào ghế lái phụ.
Cố Thanh Bùi dọc theo đường núi lái ra ngoài. Trời tối quả thật tương đối khó đi, đường vừa gập ghềnh lại khúc khuỷu, một đường đi mạo hiểm vạn phần. Cố Thanh Bùi hết sức chăm chú, tốc độ không dám đi quá nhanh, sợ lật xe rơi xuống núi, song lại chẳng thể quá chậm, hắn sợ Nguyên Dương xảy ra vấn đề gì.
Đi được nửa đường Cố Thanh Bùi rốt cục bị giày vò đến chịu không nổi, "Cậu mẹ nó chọn cái chốn khỉ gió gì thế này, bệnh viện có còn xa nữa không!"
Nguyên Dương thấp giọng nói: "Sắp đến rồi."
Cố Thanh Bùi lại lái thêm mười phút nữa, rốt cục mới đến được thị trấn, lúc này hắn mới biết được bản thân đang ở phụ cận một thị trấn nhỏ giáp ranh giữa Hà Bắc cùng Bắc Kinh. Hắn tìm người hỏi thăm vị trí bệnh viện, khẩn cấp lái tới.
Tới cửa bệnh viện cửa, Nguyên Dương cho dù thần sắc trấn định, nhưng sắc mặt tái nhợt, áo cũng bị máu nhuộm ướt.
Trong lòng Cố Thanh Bùi có chút áy náy, bình thường miệng lưỡi lanh lẹ, lời gì cũng có thể nói ra miệng được, lúc này lại không biết nói một câu như thế nào. Hai người vào viện cấp cứu, bác sỹ yêu cầu Nguyên Dương đi chụp X quang.
Nguyên Dương lại nắm lấy tay Cố Thanh Bùi không buông, rõ ràng là sợ hắn chạy mất.
Mặt Cố Thanh Bùi không chút thay đổi nói: "Tôi đi cùng cậu."
Nguyên Dương lúc này mới chịu tiến vào phòng X quang.
Thương tích của Nguyên Dương cũng không tính là quá nghiêm trọng, đầu khâu ba mũi, Cố Thanh Bùi không nhớ nổi thời điểm đập vào đầu y trong lòng đang suy nghĩ cái gì, đại khái là bị bức đến nóng nảy, trong đầu trống rỗng.
Hiện tại nhìn thấy một vòng băng gạc quấn trên đầu Nguyên Dương, có chút hối hận.
Bác sỹ để Nguyên Dương nhập viện hai ngày, Nguyên Dương không bằng lòng, nhưng lúc chẳng ai có đủ thể lực để lái hơn nhiều giờ trên đường núi kia nữa. Huống chi Cố Thanh Bùi căn bản là không muốn quay lại, cho nên hắn vẫn cương quyết làm thủ tục nhập viện, thuê cho Nguyên Dương một gian phòng bệnh đơn.
Hai người đêm đó đều ở lại trong bệnh viện.
Giường là loại một thước năm, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc bên trên như thế nào cũng rất không thoải mái, huống chi Nguyên Dương còn khăng khăng ôm hắn.
Sau khi gây tê, Nguyên Dương có chút buồn ngủ, y dựa vào ý chí chống chọi, không muốn ngủ, y cảm thấy một khi ngủ, Cố Thanh Bùi khẳng định sẽ đi mất.
Cố Thanh Bùi phát hiện y vẫn gắng gượng mở to mắt, nhìn thời gian, đã muốn hơn ba giờ, hắn biết Nguyên Dương chống đỡ không được bao lâu, dứt khoát nhắm mắt lại, tự mình ngủ trước.
Giấc ngủ này thật sự không ổn định, đầy đầu óc hắn toàn là những sự việc, có liên quan đến Nguyên Dương, có liên quan đến Nguyên Lập Giang, có liên quan đến vụ kiện đấu thầu, hỗn loạn phức tạp, tràn ngập hết thảy suy nghĩ của hắn, làm cho hắn ác mộng liên tiếp, càng ngủ càng thêm mỏi mệt.
Trung Hiển chính là công ty tham dự đấu thầu còn lại, so sánh với bọn họ, quy mô nhỏ hơn rất nhiều, hiện tại ngược lại thành công ty trong sạch nhất.
Trái tim Cố Thanh Bùi chợt run rẩy, "Ai?"
Vương Tấn nghiến răng nghiến lợi, "Nguyên Dương."
Làn môi Cố Thanh Bùi có chút run rẩy, "Nguyên Dương......"
"Tôi hiện tại mới hiểu được, Nguyên Lập Giang vì cái gì lại rút lui dứt khoát như vậy, ông ta chỉ e đã biết trước tôi một bước. Còn cậu thì sao, Thanh Bùi? Cậu là khi nào thì biết được?"
Cố Thanh Bùi cười khổ nói: "Anh Vương, tôi là đến giờ mới biết." Lời hắn nói, cũng không phải là nói dối, hắn chỉ biết chuyện Nguyên Dương trình báo lộ thầu, nhưng hiện tại mới biết được, Nguyên Dương là đối tác của Trung Hiển.
Vương Tấn thoáng trầm mặc, "Thanh Bùi, tôi có thể tin tưởng cậu được không? Cậu ngay tại thời điểm nguy cấp lộ thầu bị trình báo, công ty rơi vào nguy cơ tín dụng trọng đại biến mất bốn ngày, ở cùng với Nguyên Dương, không tiếp điện thoại, không trả lời mail, quả thực là như bốc hơi khỏi nhân gian, tiếp đó, để tôi hiện tại biết Nguyên Dương cũng tham gia vào sự kiện này. Thanh Bùi, cậu nói cho tôi biết, tôi có thể tin tưởng cậu được không?"
Cố Thanh Bùi trang nghiêm nói: "Anh Vương, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với công ty, có lỗi với anh, điểm này, anh có thể tin tưởng tôi."
Vương Tấn buông chậm giọng điệu, "Tôi hiện tại lấy thân phận cá nhân hỏi cậu, bốn ngày kia cậu cùng Nguyên Dương đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì. "
"Tôi cùng cậu ấy...... Không có gì."
Vương Tấn thất vọng thở dài, "Thanh Bùi, dự án đấu thầu này, cậu đừng quản nữa, chỗ tôi còn mấy vụ tranh chấp quyền tài sản, cũng đủ để cậu bận rộn."
Cố Thanh Bùi há hốc miệng, chuyện từ chức, vô luận như thế nào cũng chưa chẳng thể nói ra.
Cúp điện thoại của Vương Tấn không bao lâu, hắn lại nhận được một cuộc điện thoại từ dãy số lạ, hắn mang máng cảm thấy dãy số nhìn thấy quen thuộc, lại nghĩ không ra. Sau khi tiếp nhận, hắn mới biết được, là số điện thoại của Nguyên Lập Giang mà hắn đã muốn xóa bỏ.
Nguyên Lập Giang lúc này gọi điện thoại, hơn phân nửa không tốt lành gì, Cố Thanh Bùi khống chế thanh âm pha chút bình tĩnh trầm ổn, thản nhiên hỏi Nguyên Lập Giang có chuyện gì cần.
Thanh âm của Nguyên Lập Giang không có một tia tình cảm dao động, "Tình hình cậu hiện tại tôi nhiều ít đã đoán ra được, cậu ở chỗ Vương Tấn, sẽ không được lâu. Vương Tấn đa nghi, tuyệt đối sẽ không bồi dưỡng một kẻ có khả năng hai lòng ở bên cạnh mình."
Cố Thanh Bùi nói: "Nguyên đổng, ngài từ khi nào lại quan tâm đến tôi vậy."
"Bất kể cậu có tin hay không, tôi đối với chuyện bản thân đã làm, có chút hối hận. Tôi không có suy xét đầy đủ hậu quả, dẫn đến con tôi hiện tại đối nghịch với tôi khắp chốn, khiến tôi vô cùng đau đầu."
Cố Thanh Bùi lẳng lặng nghe.
"Chuyện giữa hai người, tất cả tôi đều biết, gồm cả chuyện mấy hôm trước tại Hà Bắc. Cố tổng, đứa con này của tôi, từ nhỏ đã hồ đồ, đối với ai cũng vậy, đặc biệt là những người thân cận, tôi hiện tại cảm thấy, cậu cũng thật đáng thương."
Gân xanh trên trán Cố Thanh Bùi giật giật, lạnh nhạt nói: "Tôi thật sự không quá cần Nguyên đổng thương xót."
"Tôi biết cậu oán tôi, không sao, chí ít hiện tại chúng ta có cơ hội để hợp tác."
"Là có ý gì."
"Tôi hy vọng con trai mình tách khỏi cậu, mà cậu, chỉ e cũng không muốn lại bị nó dây dưa, tôi nói vậy không sai chứ."
"Nguyên đổng có chuyện gì xin chớ ngại nói thẳng."
"Chức vị tại Canada lần trước tôi nhắc đến, vẫn hữu hiệu như cũ, bất cứ lúc nào cũng hữu hiệu, chỉ cần cậu gật đầu một cái, bên Vương Tấn, tôi sẽ giải quyết sạch cho cậu, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đi. Nguyên Dương không thể xuât ngoại, chỉ cần hai người tách ra hai năm, rất nhiều mâu thuẫn đều có thể giải quyết dễ dàng*, nó chung quy cũng sẽ trưởng thành, mà cậu cũng mở mang được chân trời mới, đây không phải là chuyện nhất cử đa tiện sao."
*Nguyên văn: 迎刃而解 (nghênh nhận nhi giải): dùng để ví với vấn đề chính đã được giải quyết thì những vấn đề có liên quan cũng nhân đà đó mà giải quyết dễ dàng.
Cố Thanh Bùi bật cười, "Nguyên đổng lúc nào cũng suy tính hoàn hảo như vậy."
"Cậu khỏi cần mỉa mai tôi, người thông minh thì mới có thể nói chuyện được với nhau, sở dĩ tôi lựa chọn lúc này gọi điện thoại cho cậu, bởi vì thời điểm đã đến rồi. Sau hai năm, cậu muốn trở về lúc nào cũng được."
Lúc này đây, Cố Thanh Bùi lại chẳng thể không chút do dự mà cự tuyệt, hắn trầm mặc.
Nguyên Lập Giang trầm giọng nói: "Thanh Bùi, tin tôi đi, trong lòng Vương Tấn chỉ cần có mầm mống ngờ vực, sẽ liền mọc rễ nẩy mầm, huống chi còn có Nguyên Dương châm dầu vào lửa, từng bước áp sát, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ không dung nạp được cậu nữa. Cậu nếu đợi đến ngày đó mới đi, thì đã quá muộn rồi."
Bàn tay cầm di động của Cố Thanh Bùi, không thể khống chế bắt đầu run rẩy.