Châm Phong Đối Quyết

Chương 89 :

Ngày đăng: 15:34 30/04/20


Hai năm sau.



Cố Thanh Bùi mới ra sân bay, một luồng sóng nhiệt đánh úp lại, hắn xách theo vali thở hổn hển, mùa hôi trên thân liền chảy xuống. Mùa hè Bắc Kinh vốn nóng, hơn nữa hiện tại còn là tam phục thiên*.



*Tam phục thiên (  三伏天): mang nghĩa tháng nóng nhất trong mùa hè.



Lái xe Vương Tấn phái tới đón vừa rồi gọi điện thoại cho hắn, nói xe xảy ra trục trặc hỏng hóc trên đường, bảo hắn chờ trong chốc lát. Thanh âm chàng trai đặc biệt quýnh quáng, như sắp muốn khóc, phỏng chừng là người mới, sợ bị phạt. Cố Thanh Bùi an ủi  cậu vài câu, nói bản thân đang đợi trong phòng chờ.



Vốn định ra ngoài hít thở một chút không khí Bắc Kinh đã hai năm không gặp, nhưng đứng trong chốc lát, nóng không chịu nổi, không khí cũng không tốt, hắn lại quay về đại sảnh hưởng điều hòa.



Mới vừa tìm một quán cafe ngồi xuống, Vương Tấn đã liền gọi điện tới.



"Thanh Bùi, đến rồi a."



"Vâng, vừa xong."



"Ngại quá nha, hôm nay công ty nhiều việc, lái xe là người mới thử việc, không ngờ lại xảy ra chuyện xúi quẩy này. Cậu cứ chờ một lát, tôi hiện tại đang ở ngay nơi cách sân bay hai mươi phút lái xe, mới vừa xong việc, tôi đến đón cậu."



Cố Thanh Bùi nói: "Anh Vương, không cần tới đón đâu, xe hỏng là chuyện ngoài ý muốn, tôi chờ một lúc là được rồi, nếu thật sự không đợi được thì tôi thuê xê. Giờ là thời điểm đường tắc nhất, nói hai mươi phút, chứ một tiếng anh cũng chưa chắc đã đến được."



Vương Tấn cười nói: "Cho dù là một tiếng, tôi cũng muốn là người đầu tiên nhìn thấy cậu."



Cố Thanh Bùi ha ha cười nói: "Được nha anh tới đi."



Thời gian hai năm, thói quen mồm mép trơn tru của Vương Tấn vẫn như cũ không đổi, nhưng Cố Thanh Bùi rốt cục đã có thể mở rộng cửa lòng, tiếp nhận anh làm bằng hữu. Trong hai năm này hắn cùng Vương Tấn có gặp vài lần, thậm chí còn trở nên quen thuộc với người vợ đã sống riêng bảy tám năm, lại thêm hai đứa con đáng yêu của  Vương Tấn nữa. Hắn đã chứng kiến rất nhiều khuôn mặt không giống nhau của Vương Tấn, Vương Tấn cũng dưới thái độ nhất quán lãnh đạm của Cố Thanh Bùi mà từ từ đình chỉ sự theo đuổi kịch liệt.



Bọn họ tuy rằng số lần gặp mặt hữu hạn, nhưng thường xuyên điện thoại liên hệ công tác. Quan hệ hiện tại giữa hai người ngược lại so với hai năm trước còn thẳng thắn thân thiết hơn rất nhiều.



Hắn trước khi quay về Bắc Kinh, đã trải qua một cuộc nói chuyện thấu đáo cùng Vương Tấn, quyết định từ chức. Hắn cảm thấy bản thân hiện tại vô luận là tích lũy tài chính, tích lũy nguồn lực, hay tích lũy năng lực, đều đã muốn đạt tới thời điểm, thậm chí 35 tuổi cũng là vừa khéo, hắn muốn tự mình làm ăn.



Thời gian hai năm, hẳn là cũng đủ cho nhiều người quên đi rất nhiều thứ, hắn tin tưởng bản thân có thể một lần nữa giương buồm xuất phát.



Vương Tấn ngay từ đầu cực lực giữ lại, dù sao có thể đem một công ty mậu dịch cứng nhắc* tại Singapore trong thời gian một năm phát triển lớn mạnh gấp mười lần năng lực, không phải tùy tùy tiện tìm một người là có thể được, Cố Thanh Bùi chính là nhân tài hiếm có. Song Cố Thanh Bùi đã muốn quyết định, anh tuy rằng cảm thấy được thực tiếc hận, cuối cùng vẫn là tôn trọng lựa chọn của Cố Thanh Bùi.



*Nguyên văn  中规中矩  ( trung quy trung củ): ám chỉ cách làm việc cứng nhắc, quá coi trọng các quy củ, không hợp thời.




Cố Thanh Bùi nhàn nhạt nói: "Chúng con đã là quá khứ rồi, về sau cũng đừng nhắc đến cậu ấy nữa."



Bà Cố thật cẩn thận hỏi: "Mẹ chính là muốn hỏi một chút, cậu bé đó sống vẫn tốt chứ?"



Cố Thanh Bùi cười cười, "Vâng, rất tốt."



Nhìn thấy hai người đều sống tốt, cha mẹ đều cùng vui mừng.



Cố Thanh Bùi nán lại hai ngày mới quay về Bắc Kinh. Hắn tính toán bắt tay vào kinh doanh phương diện xử lý tài sản mà hắn vẫn luôn quen thuộc, hắn lôi kéo cấp dưới cùng bạn học trước đây của mình, chung vốn cùng hắn gây dựng sự nghiệp. Công ty trước lúc hắn về nước cũng đã có người đăng kí xong xuôi, hiện tại chính là giai đoạn chiêu binh mãi mã, công việc vừa lặt vặt lại vừa nhiều, hắn có quá nhiều thứ để mà bận rộn.



Cấp dưới nhảy việc cũng mang tới một ít tài nguyên, tương lai của công ty tràn ngập hy vọng.



Trở lại Bắc Kinh đại khái được một tuần, Vương Tấn mời hắn tham gia một buổi công chiếu film. Bộ film điện ảnh này là Vương Tấn đầu tư, ước chừng một năm trước, Vương Tấn bắt đầu nhắm tới ngành sản xuất giải trí, đầu tư bộ film đầu tiên, lợi nhuận tốt hay không cũng không quá quan trọng. Cố Thanh Bùi đối với nền công nghiệp kiếm tiền nhanh này vẫn thực cảm thấy hứng thú, vậy nên lúc trước cũng đề cập qua cùng Vương Tấn, nếu có cơ hội thích hợp, có thể nói với hắn. Bởi vậy Vương Tấn sau khi nhận được vé mời công chiếu, người đầu tiên, cũng là duy nhất mà anh mời là Cố Thanh Bùi. Mục đích là dẫn hắn nhập giới, tiếp xúc một vài đạo diễn chế tác các loại, cơ hội kiếm tiền tại phương diện này cũng rất nhiều.



Tối hôm đó, Cố Thanh Bùi thay một thân âu phục rồi đi.



Buổi công chiếu hôm đó quy mô không nhỏ, ngoại trừ một vài người liên quan đến đầu tư điện ảnh, còn những nhân vật có trọng lượng trong thương giới cùng giới giải trí tham dự. Bỗng chốc nhìn thấy không ít nam thanh nữ tú, tâm tình của Cố Thanh Bùi cũng tốt hơn một chút, cưỡi xe nhẹ đi đường quen lượn quanh giao thiệp giữa mọi người, chuyện trò vui vẻ. Có một nữ diễn viên mang chút phong tình, đã muốn trộm nhét vào túi áo vest của hắn tấm danh thiếp thơm ngát.



Thanh niên tài tuấn tuấn dật phi phàm lại thêm sự nghiệp thành công giống như Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi, quả thực là thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của phụ nữ đối với đàn ông, có thể nào không khiến người động tâm cho được.



Buổi công chiếu bắt đầu, Cố Thanh Bùi đã muốn uống hết hai ly cocktail, muốn đi WC. Vốn ban đầu không muốn rời chỗ, nhưng bộ film này quá mức nghệ thuật, hắn xem không thấy thú vị, cuối cùng chịu đựng đến một nửa, vẫn là đứng dậy đi WC.



Hắn đi đến WC bên ngoài sảnh lớn của rạp chiếu, nhân viên dọn dẹp lại nói WC đang có vấn đề, bảo hắn lên lầu ba.



Bất đắc dĩ hắn đành phải lên lầu ba. Lầu ba không có hoạt động biểu diễn gì, cho nên hắn một đường đi tới cũng chưa nhìn thấy nửa người, im lặng dị thường.



Cố Thanh Bùi vào WC xong, mới vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải một người.



Cố Thanh Bùi kinh ngạc ngẩng đầu, khi vừa thấy người đó là ai, huyết dịch toàn thân đều chạy thẳng xuống dưới lòng bàn chân, thân thể như rớt vào trong hầm lạnh, cả người hắn đều cứng ngắc.



Nguyên Dương......



Người đứng ở trước mặt hắn, đúng là Nguyên Dương đã hai năm không gặp.