Châm Phong Đối Quyết

Chương 95 :

Ngày đăng: 15:34 30/04/20


Cố Thanh Bùi trên đường sau khi nắm rõ đầy đủ tình huống từ tài vụ tổng giám, trong lòng càng thêm ngột ngạt.



Bọn họ để có thể lấy được khoản vay này, chỉ riêng phí xã giao đã muốn tốn hơn hai mươi vạn, hơn nữa chủ yếu chính là tốn trên người một phó tổng phân công quản lý nguồn vốn tại ngân hàng X, không ngờ lão tiểu tử này chẳng hề tử tế, sắp điều chuyển mà còn vỗ ngực cam đoan khẳng định với bọn họ không thành vấn đề. Tiền đã cầm rượu đã uống, lúc này thật sự điều chuyển, liền buông tay mặc kệ.



Phó tổng mới chuyển đến tầm bốn mươi, là một tiến sỹ du học về, thứ người ta muốn chính là tiền đồ, lực hấp dẫn của tiền mặt đối với y có vẻ chẳng hề lớn. Vậy nên vừa nhậm chức, vô luận là xuất phát từ lập uy, hay làm việc chặt chẽ, y đem tất cả những khoản thế chấp cho vay đang xử lý gần nhất quay lại thẩm định một lần nữa.



Hành động này vốn không phải nhằm vào bọn họ, chính là phát hiện ra một vài điều kiện của bọn họ không đủ, những thiếu sót đó vốn dĩ có thể dễ dàng che giấu đi, nếu phó tổng lúc trước chưa đi mất.



Vậy nên trước mắt xảy ra vấn đề như thế, làm cho hắn đau đầu không thôi.



Công ty hắn hiện tại quả thật là khắp chốn chờ tiền dùng, một dự án phải khởi động tháng sau, cơ hồ muốn hao hết dòng tiền mặt của công ty, nếu khoản tiền này cuối tháng không vào tài khoản, công ty sẽ đối diện với việc đứt đoạn vòng xoay vốn, đến lúc đó hắn chỉ có thể lấy tiền của mình bù vào. Cho dù không phải là tai nạn không thể giải quyết, nhưng Cố Thanh Bùi vẫn là hy vọng cố gắng tránh khỏi, bởi vì phương thức như vậy thật sự quá bị động.



Cố Thanh Bùi ngồi trong quán cafe bên đưới đối diện HO ngân hàng X, định ngày hẹn  gặp quản lý dự án bên nguồn vốn. Người này cùng hắn quan hệ không tồi, hai người giao thiệp cũng đã nhiều năm, hợp tác rất tốt, tìm cậu ta có thể nghe ngóng được tình hình.



Quả nhiên, không sai biệt lắm với suy đoán của Cố Thanh Bùi, phó tổng mới tới vừa lên nhậm chức liền đem mấy văn kiện vừa được đưa lên cho về thẩm định lại, hiển nhiên là người phi thường cẩn thận, hơn nữa đối với tiểu tiết đặc biệt nghiêm khắc, nếu muốn thông qua một cửa kia, chỉ e phải một lần nữa làm rất nhiều công tác.



Quản lý dự án kia còn nói, gần đây nhà nước về mảng điền sản đưa ra chính sách có đả kích đặc biệt lớn đối với ngành nghề này. Hiện tại đất bán đi không được, nhà thương phẩm tồn đọng, rất nhiều người lựa chọn làm vật thế chấp, lấy tiền từ ngân hàng. Cho nên hiện tại, muốn vay đặc biệt khó, bởi vì người chờ tiền thật sự quá nhiều.



Ý bên trong chính là, xác suất có được tiền của bọn họ không lớn.



Cố Thanh Bùi có chút thất bại, bất quá chút cản trở đó không đến mức làm ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn, hắn lập tức tìm người tiến hành điều tra phó tổng này một phen, xem hạ thủ từ chỗ nào thì có thể đối phó được y.



Sau khi kết thúc chuyện trò, hắn còn muốn đến gặp một người, ở trên xe gọi điện thoại cho mấy cấp dưới, dặn dò không ít công tác, để bọn họ hành động trên mọi phương diện, dốc hết toàn lực.



Nói chuyện điện thoại xong, Cố Thanh Bùi thở ra một hơi dài, tựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần.


Một lát sau, Cố Thanh Bùi nghe được tiếng bước chân tiến dần đến bên người, hắn xoay đầu, liền thấy Nguyên Dương dẫn người đi về phía hắn, dừng lại trước mặt hắn, dáng người cao lớn chặn kín ánh đèn trên đỉnh đầu Cố Thanh Bùi.



"Thực khéo a, Cố tổng." Nguyên Dương hai tay đút túi, từ cao nhìn xuống hắn, tư thái có chút ngạo mạn.



Cố Thanh Bùi vốn định đứng dậy, nghĩ nghĩ, vẫn là ngồi không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt cười, "Quả thật là khéo, Nguyên tổng thật sự là chỗ nào cũng thấy mặt."



Vương Tấn nheo mắt liếc nhìn hai người một cái, lạnh tanh nói: "Nguyên tổng, cậu chắn hết đèn của tôi rồi, chi bằng ngồi xuống đi."



Nguyên Dương liếc nhìn Vương Tấn, tựa như giờ mới thấy anh, "A, đây không phải là Vương tổng sao, người bên này là Tiết hội trưởng phải không?"



Người vừa nãy gọi Nguyên Dương là tiểu lưu manh kia, ngoài cười nhưng trong không cười đứng dậy, bắt tay cùng Nguyên Dương, theo quan sát của Cố Thanh Bùi, hai người có thể đã từng có hiềm khích.



Nguyên Dương không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Bùi, tiến đến bên tai hắn phun luồng nhiệt khí, "Vương Tấn mới là kẻ lúc nào cũng xía mũi vào." Ngữ khí hiển lộ một luồng khí tức nguy hiểm.



Âm lượng kia lớn vừa vặn đủ để Vương Tấn nghe được, ánh mắt Vương Tấn lạnh tanh, nụ cười trên khóe miệng lại không thay đổi.



Cố Thanh Bùi khẽ cười nói: "Nguyên tổng quản thật rộng quá đi."



"Ngài nói không sai, chính là tật xấu này của tôi nhất thời có chút sửa không được, ai bảo tôi đã từng là người đàn ông của ngài chứ."



Vương Tấn xiết chặt nắm tay, trừng mắt liếc xéo nhìn Nguyên Dương, anh không ngoài ý muốn thấy được ánh mắt khiêu khích của Nguyên Dương, đó là sự nhạo báng trần trụi đối với anh.



Cố Thanh Bùi không để ý đến y, chính là ngồi ngay ngắn, tận lực kéo giãn khoảng cách với y, mắt nhìn phía trước.



Nhân viên làm xong công tác chuẩn bị cuối cùng cho buổi đấu giá, một lát sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.