Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 28 :

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác: “Thời Phong Thụy, lúc đầu tôi đã từng nói với anh, không được phép làm hại Thời Thiếu Tu, tôi chỉ muốn có được anh ấy, nhưng tôi không muốn anh ấy có gì ngoài ý muốn!”



Đó lại là giọng nói của Thẩm Giai Vân.



“Muốn đạt được thì phải gánh chịu hậu quả.” Thời Phong Thụy không khách khí ngắt lời cô ta: “Lần này là cô nhờ tôi làm dấy lên làn sóng dư luận, vậy cô cũng phải gánh chịu hậu quả thân bại danh liệt.”



“Tôi không sợ thân bại danh liệt.” Thẩm Giai Vân nói kèm theo tiếng khóc: “Tôi chỉ muốn được vui vẻ ở chung với Thời Thiếu Tu.”



(Lời dịch giả: Thẩm Giai Vân nói cho cùng cũng là một người tội nghiệp, nhưng người dám yêu dám làm mình rất thích_ Hai li- App inovel)



Cố Thu khẽ nhăn trán, cô khẽ rút điện thoại ra, mở nút ghi âm.



“Nếu đã nói như vậy, hôm nay cô lại đến tìm tôi làm gì?” Âm thanh của Thời Phong Thụy không chút thương tình: “Chuyện ba năm trước tôi buộc phải làm như vậy, nếu Thời Thiếu Tu không vào tù, thì tập đoàn Thời Phong sẽ không thuộc về tôi.”


Nhưng đột nhiên, tiếng điện thoại của cô vang lên.



Mặt không còn giọt máu, Cố Thu vội tắt điện thoại, nhưng ấn thế nào cũng không tắt được, tay cô run run làm rớt điện thoại xuống đất, cô vội vàng lúng túng nhặt điện thoại lên rồi quay đi.



Đột nhiên tóc cô bị ai đó nắm lại, tiếp đó, cô bị người ta kéo ngã xuống đất.



Một tiếng “a”, cô đau đến nước mắt cô sắp chảy ra, nhưng tóc cô bị người khác nắm chặt vốn không thể động đẩy được, cô ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy khuôn mặt tàn ác mang theo sự tức giận của Thẩm Giai Vân: “Cố Thu, cô ở đây làm gì?”



Bên đó, Thời Phong Thụy đang chuẩn bị chạy xe thì thì đột nhiên chạy xuống xe, nhìn thấy Cố Thu ở đó, miệng móc lên tạo thành một nụ cười lạnh: “Thì ra cô ở đây, để tôi khỏi tìm.”



Cố Thu dùng sức để hất tay của Thẩm Giai Vân ra, nhưng Thẩm Giai Vân lại không lung lay tay mình, tát mạnh vào mặt Cố Thu: “Cô vừa nghe thấy gì? Nói tôi nghe!”



Nước mắt Cố Thu không ngừng rơi, nhưng nhìn bộ dạng của Thẩm Giai Vân, ánh mắt đầy sự tức giận nói: “Điều cô nói tôi đều nghe thấy hết! Cô còn dám hỏi tôi? Cô nên hỏi Các người đã làm những gì kìa!”



Sắc mặt hai người âm u như giếng không đáy, Thời Phong Thụy khuỷu gối xuống, tiến gần mặt của Cố Thu, nhưng ánh mắt vốn không xem cô là người vợ đã kết duyên của mình, mà giống nhìn một con thú săn: “Cô muốn làm gì? Tố cáo? Hay là nói với Thời Thiếu Tu cô có con với anh ta?”



Cố Thu sợ hãi toàn thân run lên, bất giác lùi lại phía sau, nhưng tóc vẫn cứ bị Thẩm Giai Vân nắm chặt, chạy đâu cũng không thoát.