Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 42 :

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Ánh mắt Cố Thu bỗng trở nên ấm áp, đưa tay ôm lấy mẹ, đầu dựa vào vai mẹ: “Con biết là con yêu mẹ nhất trên đời.”



Mẹ cô không biết nói gì sờ tóc cô: “Đứa con ngốc, mẹ cũng yêu con nhất, gần đây con và Thời Phong Thụy có tốt không?”



Ánh mắt Cố Thu lộ ra sự hốt hoảng, cô cúi thấp đầu, né ánh nhìn của mẹ: “Khá tốt, chúng con vẫn như vậy.”



“Aida, vậy là không tốt.” Mẹ cô đập nhẹ đầu cô: “Nếu đã lựa chọn ở bên cạnh nó, thì nên cố gắng hòa hợp với nó, con xem ban đầu lúc con ở bên Thời Thiếu Tu, ngọt ngào biết bao.”



Nghe tới Thời Thiếu Tu, lòng Cố Thu lại đau thêm lần nữa, cô ôm quần áo trước ngực, mắt đỏ lên, thì nghe tiếng mẹ cô tự nói: “Lúc đầu nếu không phải Thời Thiếu Tu xảy ra chuyện, có phải người kết hôn với con là Thiếu Tu rồi không?”



Cố Thu nghiêng đầu, chỉ cảm thấy khó thở.



Nhìn thấy Cố Thu đau khổ như vậy, mẹ cô che miệng mình lại, mắt hơi đỏ: “Thôi, mẹ không nói nữa, cô yên tâm dưỡng bệnh, đợi con khỏi bệnh xuất viện, đến chỗ mẹ, mẹ chăm sóc con.



Cố Thu nhẹ gật đầu, nước mắt lại lần nữa rơi.



Con mất rồi, tình yêu cũng mất rồi, may mắn thay, người thân nhất vẫn còn.
Con mất rồi, tình yêu cũng mất rồi, may mắn thay, người thân nhất vẫn còn.



Cô nhẹ nhàng sờ vào bụng mình, lòng Cố Thu không thể yên được.



Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào, sau đó, một người mặc bộ đồ tây đen quen thuộc từ ngoài đi vào.



Trong phòng bỗng trở nên bị đè nén lại, Cố Thu gần như nín thở, gương mặt hơi trắng ra nhìn Thời Phong Thụy, toàn thân khẩn trương lên.



Thời Phong Thụy đi vào, thì thấy ba mẹ Cố Thu đang ngồi bên giường bệnh, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười ấm áp, cười gật đầu nói: “Ba, mẹ, ba mẹ đến rồi.”



Ba Cố vừa thấy thế, vội đứng lên, cười nhẹ giơ tay ra: “Lâu rồi không gặp, con rể.”



Thời Phong Thụy làm theo lễ nghi, đưa tay ra nắm lấy tay ba Cố, nhẹ cúi người: “Thật là ngại quá, thời gian này thực sự quá bận, không có thời gian về thăm ba.”



“Tập đoàn của con rể lớn như thế đương nhiên là bận rồi.” Ba Cố nhẹ cười: “Cho nên đừng để ý mấy chuyện nhỏ đó.”



Thời Phong Thụy cười, quay người chào hỏi mẹ Cố, đi đến ngồi bên cạnh nhẹ nhàng sờ lên trán cô: “Em đỡ chưa? Tối qua anh họp trễ quá, thật xin lỗi.”
Thời Phong Thụy cười, quay người chào hỏi mẹ Cố, đi đến ngồi bên cạnh nhẹ nhàng sờ lên trán cô: “Em đỡ chưa? Tối qua anh họp trễ quá, thật xin lỗi.”



Theo bản năng cô sẽ hướng người về phía sau, nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Thời Phong Thụy nhìn mình, Cố Thu trở nên cứng đơ, buộc mình ngừng động tác né tránh đi.



Thời Phong Thụy quay đầu ra, tiến đến trước cô hôn nhẹ lên trán: “Không sao, sau này chúng ta vẫn có thêm đứa con nữa.”



(***Thằng này giả tạo đến mức đê tiện_Hai li- App inovel)



Cố Thu nắm chặt nắm tay, cảm giác cái hôn đó như lưỡi dao vậy, làm rách cả tim can cô, cô nuốt nước bọt, cứng họng đáp: “Ừ.”



Nhìn hai đứa ân ái yêu thương như vậy, mẹ cô vội chọc ba Cố, ý là bảo ông ấy đi ra ngoài.



Ba Cố vội vỗ tay của mẹ Cố, cười nói với Thời Phong Thụy: “Vậy thôi ba mẹ không làm phiền đôi vợ chồng trẻ tụi con, đi trước nhé.”



Thời Phong Thụy đứng dậy cúi người cung kính: “Con tiễn ba mẹ.”



Quay đầu lại hôn Cố Thu lần nữa, đứng dậy ra ngoài.



“Ba, mẹ, qua thời gian nữa chúng con đến thăm ba mẹ nhé.” Cố Thu thấy trong lòng đau nhói, nhìn hai người, mắt đỏ hoe.



Thời gian ba năm, số lần về nhà đếm trên đầu ngón tay, vì cô không dám về, mỗi ngày trên người cô đầy vết tích, cô sợ ba mẹ thấy bộ dạng thê thảm đó của cô.