Chân Tiên

Chương 101 : Tiên Thiên cảnh tầng tám

Ngày đăng: 19:10 20/04/20




Một bóng trắng lóe lên nơi đầu vai Cổ Thần, Tiểu Bạch xuất hiện, hắc hắc cười nói.



Nghĩ đến Tàng Truy Dương bị thiêu cháy thành hư vô, Cổ Thần nhún nhún vai không nói gì, chỉ cảm thấy bên trong thân thể đang có hàng chục dòng năng lượng chảy tán loạn, nói:



- Ta muốn bế quan ở đây một khoảng thời gian, luyện hóa năng lượng hỏa mang trong cơ thể, nếu như ngươi cảm thấy nhàm chán thì cứ ra ngoài động chơi.



Tiểu Bạch ngơ ngác, nói:



- Bế quan bao lâu?



Tàng Truy Dương cảm nhận cường độ năng lượng bên trong cơ thể, nói:



- Chí ít phải bế quan hai tháng.



- Lâu như vậy à?



Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nói:



- Vậy Cổ Thần cứ ở đây bế quan, Tiểu Bạch tự đi chơi một mình.



Cổ Thần gật gật đầu:



- Cần linh đan thì cứ vào bất cứ lúc nào, ngươi đi đi!
Cổ Thần đứng dậy, tiếp tục quan sát động sảnh.



Hả...? Đột nhiên, Cổ Thần hả lên một tiếng kinh ngạc, ánh mắt dừng lại nơi đáy động. Nơi đó, vốn dĩ là chiếc giường băng, sau này giường băng bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh làm cho tan chảy, không còn gì nữa.



Nhưng, bây giờ nơi đó lại kết thành một miếng bắng đá lớn chừng một chiếc bàn, dày độ một thước. Cổ Thần nhanh chóng cảm nhận, không khí bên trong động sảnh, so với lúc bế quan, lạnh hơn rất nhiều. Chút hàn khí này không ảnh hưởng gì đến Cổ Thần, nên lúc nãy hắn không để ý đến.



Chiếc giường băng rõ ràng đã bị Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh làm cho tan chảy, sao còn có thể kết băng?



Cổ Thần đi đến chỗ miếng băng, cẩn thận quan sát, phát hiện vấn đề không nằm ở miếng băng. Một quyền đánh xuống, cả miếng băng nứt thành bốn năm mảnh, Cổ Thần ngây người, hai mắt sáng rực...



Một đóa băng diễm tử lam sắc vừa xuất hiện trong mắt Cổ Thần, hai mắt Cổ Thần lập tức cảm nhận được một luồng hàn ý.



Đây chỉ là một đóa băng diễm lớn độ nửa bàn tay, nằm ở vị trí hai thước dưới mặt đất, chẳng trách lúc giường băng tan chảy, Cổ Thần không nhìn thấy nó. Nếu như không lại gần, căn bản không thể nhìn thấy.



Khí tức mà Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh phát ra mặc dù nóng bỏng, làm tan chảy quan tài và chiếc giường băng, nhưng đóa băng diễm này mới là thủ phạm thực sự khiến sơn động này biến thành băng động, hơi lạnh tỏa ra từ nó còn cường liệt hơn cả giường và cỗ quan tài băng.



Giường và cỗ quan tài băng cũng chính là đóa băng diễm này mà sinh tồn.



Mới thời gian ba tháng, ở đây đã kết thành miếng băng lớn độ chiếc bàn, Cổ Thần có thể tưởng tượng, trăm ngàn năm sau, có lẽ sơn động này, sẽ hồi phục lại vẻ như lúc hắn phát hiện, một chiếc giường băng, một cỗ quan tài băng, cả sơn động hóa thành băng động.



Cổ Thần cười sung sướng, bây giờ hắn đã phát hiện ra đóa băng diễm này rồi, đương nhiên sẽ không để nó lại đây, làm ra giường băng hay quan tài băng gì nữa. Đóa băng diễm này lạnh như vậy, biết cách sử dụng, Thần Hải cảnh tu sĩ cũng phải chịu thua. Nếu như luyện hóa nó vào trong cơ thể, uy lực của băng diễm không hề thua kém một món pháp bảo.